Trọng Thanh Thu rất sợ Lê Minh Tùng lại gọi cô tới để giày vò, nhưng ngoài ý muốn của cô, anh ta cũng không gọi cô nữa, chỉ uống hết một chai rượu rồi lặng lẽ rời đi. Khi cô phát hiện ra anh ta không còn ở đó nữa, cô còn tưởng anh ta đã vào phòng VIP rồi.
Công việc rất bận rộn, Trọng Thanh Thu cố gắng chào mời khách uống rượu, đồng tiền được đánh đổi bằng sức lao động của mình không có gì đáng hổ thẹn. Khi cuối cùng cũng được tan ca, Trọng Thanh Thu mệt tới mức hai chân như nhũn ra, đi đi lại lại nguyên một buổi tối, chân cô vẫn còn bị thương, cô mới chỉ uống qua thuốc tiêu viêm thôi.
Cô mệt mỏi đi ra khỏi quán bar, cơn gió đêm hè dịu dàng thổi qua người cô, vô cùng thoải mái. Trọng Thanh Thu thích những cơn gió tự nhiên như thế này, tốt hơn điều hòa mát rượi trong quán bar rất nhiều, vừa sảng khoái vừa khiến người ta vui vẻ.
Muộn thế này rồi cũng không thể nào còn xe buýt nữa, Trọng Thanh Thu nhìn tới nhìn lui, cố gắng tìm một chiếc taxi, nhưng đúng lúc này, từ trong bãi đỗ xe có một chiếc BMW màu đen lái tới, cô nhìn qua, trông có vẻ quen quen nhỉ.
Lẽ nào là Lê Minh Tùng?
Trọng Thanh Thu quay mặt đi chỗ khác, không nhìn chiếc xe đó, chỉ mong mau mau chóng chóng có chiếc taxi nào chạy ngang qua.
Nhưng không có, trong bóng đêm mờ mịt, ánh đèn ne-on nhấp nháy vẽ ra ảo giác về một thế giới xa hoa trụy lạc, nhưng đến cả một chiếc taxi cũng không có.
Chiếc BMW kia chầm chậm lái tới bên cạnh cô, người đàn ông trong xe hạ kính xe xuống, giọng nói trầm trầm của người đàn ông kia vang lên tỏng đêm tối tĩnh mịch: "Lên xe."
Anh ta là gì của cô? Anh ta bảo cô lên xe là cô phải lên xe à?
Bây giờ anh ta và cô không có một chút quan hệ nào, tối hôm đó nếu như không vì Hoàng Cảnh Hưng phản bội cô, cô cũng không thèm chú ý tới anh ta đâu.
"Lên xe đi." Người đàn ông tiếp tục trầm giọng nói, nhưng hiển nhiên giọng điệu của anh ta đã nhẹ nhàng hơn.
Quán bar liên tục có người ra người vào, ai cũng nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt kì quái, thậm chí Trọng Thanh Thu còn nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán. Cô gái lúc trước tiếp thị rượu XO khi đi ngang qua Trọng Thanh Thu còn hỏi cô với vẻ bà tám: "Tiểu Thu, hóa ra hai người quen nhau à?"
"Không quen, cô đừng nói linh tinh." Trọng Thanh Thu ngượng ngùng cười cười: "A Thanh, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn không?"
"Chuyện này..." A Thanh liếc mắt nhìn chiếc BMW xa xỉ của Lê Minh Tùng với vẻ do dự, hiển nhiên cô nàng này muốn chối từ.
Trọng Thanh Thu thực sự rất tức giận. Lê Minh Tùng làm như vậy là hại cô. Nhìn dáng điệu khó xử của A Thanh, cô chỉ khẽ bảo: "Không cần đâu, cô cứ đi trước đi."
Thấy cô nói không cần nữa, A Thanh nhanh chóng đi mất, cứ như thể được đại xá.
Nhìn những người từ bên trong bước ra cứ lần lượt rời đi, Trọng Thanh Thu vẫn chưa đợi được chiếc taxi nào, chết tiệt thật, hình như cô cứ gặp phải Lê Minh Tùng là sẽ vô cùng xui xẻo.
Càng đi, chân cô càng đau không chịu nổi. Ánh đèn đường mờ mờ tối chiếu lên bóng dáng cô độc bước đi của cô, thỉnh thoảng chỉ có tiếng động cơ ô tô lướt qua đánh động màn đêm, cũng chỉ khiến cô càng cô đơn thêm.
Bên cạnh cô, chiếc xe kia từ đầu đến cuối vẫn theo sát bước chân cô, cô không chạy thoát được chiếc siêu xe của người ta, chỉ có thể mặc cho chiếc xe của anh ta theo đuôi mình.
Thấy có một chiếc taxi đang trờ tới, Trọng Thanh Thu vội vàng vẫy tay, chiếc taxi kia giảm tốc độ rồi, nhưng khi đến gần, nhìn thấy chiếc BMW bên cạnh cô, vội vàng tăng tốc rời khỏi đó, không hề có ý định dừng lại.
Trọng Thanh Thu không thể nào nhẫn nhịn được nữa, cô dừng hẳn lại, gào lên với người đàn ông kia qua cửa sổ xe: "Thưa anh, bây giờ không phải là tôi quấn lấy anh đâu, là anh đang bám theo tôi đấy." Chiếc xe của anh ta cứ đi theo cô như thế, cho dù có chiếc taxi nào ngang qua cũng không dám chở cô, người ta còn tưởng là hai vợ chồng dùng dằng cãi nhau.
Cô và anh ta thực ra chỉ là người qua đường, chỉ có duy nhất một lần cô không cẩn thận lên nhầm xe thôi mà, nhưng lần này, cô không muốn nữa.
"Lên xe." Người đàn ông kia lại lên tiếng, trong giọng điệu của anh ta có sự ngang ngược không thể nói được thành lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...