Nhưng mà, tay anh chỉ buông ra trong nháy mắt, sau đó lại ôm chặt lấy cô, giây phút đó, giọng anh trở nên xa xăm, "Không được để ý đến Hoàng Cảnh Hưng, giờ anh sẽ bảo anh ta rời khỏi đây."
Cô liền bật cười, thì ra, anh đang khó chịu chuyện này, "Lê Minh Tùng, anh dựa vào cái gì mà quản em? Để ý hay không để ý đến ai đó là tự do của em." Cô cất cao giọng, giọng nói êm ái của phụ nữ vang lên trong phòng suối nước nóng, dù là người điếc cũng có thể nghe thấy, hơn nữa những người ở đây hoàn toàn đều bình thường.
"Ngài Lê, xin lỗi, vị kia……" Phục vụ đuổi theo Hoàng Cảnh Hưng muốn khuyên hắn ta ra ngoài, màn hôn nhau kịch liệt lúc nãy khiến cho nữ phục vụ bước vào phải đỏ cả mặt.
"Ra ngoài, ra ngoài hết." Lê Minh Tùng hét lên, trước giờ đều là phụ nữ chủ động hôn anh, thậm chí còn có người lợi dụng hôn anh, nhưng mà, Trọng Thanh Thu và những người phụ nữ kia hoàn toàn không giống nhau, cô không những không muốn hôn anh, mà cô còn đẩy anh ra, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sáng, đó là cảm giác muốn chinh phục, nhưng giờ phút này người phụ nữ đứng trước mặt lại chẳng có chút tác dụng gì.
Khóe môi cô dính máu, nhưng lại là máu của anh.
Đôi mắt mơ màng phảng phất sương mù, đôi chân dài trắng mịn tao nhã đung đưa dưới nước, quanh người quấn khăn tắm ướt sũng, để lộ ra đôi dài tuyệt đẹp, khiến cho dáng vẻ đứng bên bờ hồ của cô giống như một đóa hoa sen đang yên lặng mà nở rộ, xinh đẹp dịu dàng.
Từ trên cao nhìn xuống, Thanh Thu liếc mắt nhìn Lê Minh Tùng dưới nước, nói thật, vẻ bề ngoài của anh tuyệt đối là kiểu cực kỳ nam tính, nhưng giờ phút này, cô đối với anh chẳng có tác dụng gì, một chút cũng không có.
Cô thật sự chẳng phải là gì của anh, bắt đầu từ giờ phút cầm lấy tờ giấy đó thì không còn là gì nữa.
Cô nhìn anh rồi cười nhẹ, "Lê Minh Tùng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh giao cho anh đấy, ai bảo anh là cha của chúng nó, em có chuyện cần nói với Hoàng tiên sinh, phải rời khỏi đây một chút." Cô ghét sự mạnh bạo của anh, cứ xem cô như một con thỏ nhỏ nhất định phải nghe lời anh, nhưng hiện giờ, cô không còn là con thỏ nhỏ nữa, cô trưởng thành rồi, cô đã là một người phụ nữ.
"Trọng Thanh Thu, em……"
Thanh Thu lập tức mỉm cười vẫy vẫy tơi với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang bơi dưới nước, "Đi thôi, cha của hai đứa không muốn chơi với hai đứa nữa, vậy hai đứa đi theo mẹ, mẹ dẫn hai đứa đi chơi." Cô đang cố ý, vốn dĩ khi ngay lúc Hoàng Cảnh Hưng xông vào thì cô đã không muốn để tâm đến Hoàng Cảnh Hưng nữa, tất cả đã là quá khứ, những chuyện đó, cứ giấu trong lòng là được, bây giờ đang là tết, cô thật sự không muốn nghĩ đến những chuyện không vui kia, nhưng mà Lê Minh Tùng cứ muốn chứng minh cô thuộc về anh trước mặt Hoàng Cảnh Hưng.
Nếu như vậy, cô cứ đi gặp Hoàng Cảnh Hưng một chuyến, hoặc có một cuộc hẹn với hắn ta cũng chẳng sao cả.
"Trọng Thanh Thu, ai nói anh không chơi với bọn trẻ nữa, em cứ đi lo chuyện của em, anh sẽ tiếp tục dạy bọn trẻ bơi." Lê Minh Tùng cắn chặt răng, chỉ muốn xông ngay đến bờ hồ lôi Trọng Thanh Thu xuống nước, nhưng hai vị thần giữ cửa kia cứ nhìn chằm chằm vào anh, anh không sợ Hoàng Cảnh Hưng, hắn ta chẳng là gì cả, anh cũng càng không sợ cô gái phục vụ kia, nhưng không biết tại sao, biểu cảm này của Thanh Thu lại khiến anh thấy hơi chột dạ, trước kia, khi anh và Phương Thu ngồi cạnh nhau, có phải tâm trạng của Trọng Thanh Thu cũng giống như tâm trạng của anh lúc này không?
Ôi trời, cảm giác này thật sự chẳng có gì tốt đẹp.
Cô đi thì cũng đi rồi, nếu hai đứa trẻ cũng muốn đi cùng thì chỉ còn lại một mình anh lẻ loi, còn có ý nghĩa gì nữa.
"Đây là anh nói nhé, em đi đây." Cô mỉm cười, dịu dàng như hoa.
Người vẫn quấn khăn tắm, Thanh Thu đi về phía phòng thay đồ, nhưng chỉ mới đi vài bước, sắc mặt của Thanh Thu liền trầm ngâm, quần áo cô ướt hết rồi, không thể nào dùng bộ dạng này để đi gặp Hoàng Cảnh Hưng, "Hoàng Cảnh Hưng, quần áo của tôi ướt hết rồi, anh muốn đi đâu?" Cô dịu dàng hỏi, giọng nói dịu dàng như sắp vắt được nước khiến cho toàn thân Lê Minh Tùng đều run lên, giọng điệu này của cô dường như chưa bao giờ nói với anh.
"Cha, mẹ không thích bơi, để mẹ đi đi, cha mau dạy con bơi ếch đi." Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy cùng bơi đến chỗ Lê Minh Tùng, một lòng chỉ muốn học bơi, sóng gió nổi lên giữa người lớn hai cô bé đều không nhìn ra, dù Lê Minh Tùng hôn mẹ của mình, hai cô bé cũng cảm thấy rất bình thường, các bạn nhỏ đều nói, cha hôn mẹ là bình thường, nếu không hôn thì mới xảy ra chuyện, không biết bên nào đã thay lòng đổi dạ rồi, vì thế, nụ hôn lúc nãy của hai người lớn khiến cho hai cô bé cảm thấy rất an tâm, cười hì hì bám lấy Lê Minh Tùng, cơ bản chẳng hề nhìn ra vẻ u ám trên mặt anh.
"Đợi đã, cha đi lấy quần áo cho mẹ." Lê Minh Tùng vừa nghe thấy lời Thanh Thu nói, quần áo cô đã ướt đáng lẽ cô nên hỏi anh, nhưng cô lại nói với Hoàng Cảnh Hưng, nhớ lại dáng vẻ đôi chân trắng mịn của cô lắc lư trước mặt, anh chỉ cảm thấy máu trong đầu đang dồn lên, đầu hơi nóng, anh vội vàng xoay đầu lại thì thấy cánh tay như ngó sen của Thanh Thu đang cầm lấy quần áo của Hoàng Cảnh Hưng, sau đó, chậm rãi đi vào phòng thay đồ.
Rất nhanh sau đó, cô bước ra.
Quần áo của Hoàng Cảnh Hưng là một chiếc áo khoác ngắn, mặc lên người Thanh Thu giống như một chiếc váy suông, khiến cô trông càng xinh đẹp uyển chuyển hơn, sự nữ tính của cô cũng không vì chiếc áo khoác nam này mà bị che mất, không thể không nói, qua sáu năm thay đổi, Thanh Thu hiện giờ thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, chiếc áo cô đang mặc tự nhiên cũng bộc lộ sự nữ tính của cô, giống như một tách trà, khiến người ta sau khi uống thử vẫn muốn ngậm vào miệng lần nữa.
"Cảnh Hưng, chúng ta đi thôi." Đầu cũng chẳng quay lại, Thanh Thu hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lê Minh Tùng, anh thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế ấy, liên quan gì đến cô chứ.
Tóm lại, anh càng không muốn cô và Hoàng Cảnh Hưng đi cùng nhau, thì cô càng muốn đi cùng Hoàng Cảnh Hưng.
Biểu cảm của Thanh Thu khiến cho Hoàng Cảnh Hưng rơi vào trạng thái vô cùng bất ngờ, hắn ta thật sự không ngờ Thanh Thu sẽ bỏ lại hai đứa trẻ và Lê Minh Tùng mà đồng ý đi cùng hắn ta, hắn ta nghĩ chỉ cần đến suối nước nóng nói vài câu thì cô sẽ cho người đuổi hắn ta đi, nhưng không có, nhìn bước chân của Thanh Thu, dường như cô đang đi theo hắn ta rời khỏi, bước chân hơi bối rối mà đi về phía trước, "Thanh Thu, em đi chậm một chút, anh đã đậu xe ở trước cửa, như vậy em bước vào ngay thì không phải bị lạnh."
Cô mỉm cười dịu dàng, "Cảm ơn." Hai từ cảm ơn này còn xa lạ hơn cả cảm giác xa lạ mà suối nước nóng này mang lại, Hoàng Cảnh Hưng đã cảm nhận được nhưng hắn ta không nói gì, trong lòng đã dần dần hiểu ra vài chuyện, chỉ là hắn ta chưa xác định được.
Tốc độ của Hoàng Cảnh Hưng rất nhanh, khi Thanh Thu đi đến trước cửa lớn của trung tâm suối nước nóng thì xe của hắn ta cũng đã đậu trước cửa, khi cô vừa bước ra thì nhanh chóng ngồi lên xe, máy điều hòa mở đủ ấm, từ đầu đến cuối cô đều thấy rất ấm, không hề có cảm giác lạnh, hắn đung đưa cửa sổ xe kiểm tra xem đã đóng cửa xong chưa, sau đó khởi động xe, "Thật ngại vì đã làm phiền em và bọn trẻ, Thanh Thu, anh có chuyện muốn nói với em." Hắn ta thật sự thấy ngại, nên muốn nhanh chóng đem chuyện của Cận Như Tuyết nói cho cô biết, bằng không, sự xuất hiện của hắn ta thật sự là đang cố ý.
"Đợi đã……" Cô vẫy tay, "Tôi muốn ra bờ biển, đến bờ biển rồi nói."
"Ừ." Trong mắt hắn lóe lên một sự vui mừng, Lê Minh Tùng không ở đây, nhưng cô lại muốn hắn ta đưa cô đến bờ biển, đây thật sự là một điềm báo tốt, có lẽ, năm mới cũng mang đến cho hắn ta một chuyện vui mới.
Từ trung tâm suối nước nóng ra bờ biển thật sự rất gần, suốt đường đi Thanh Thu không nói lời nào mà chỉ ôm lấy chiếc áo khoác nam trên người, phía trên áo dường như vẫn còn mùi cơ thể của Hoàng Cảnh Hưng, khiến cô không kiềm được mà nhớ lại năm đó, nếu tất cả có thể quay trở lại, vậy……
Từ từ nhớ lại, ánh mắt lướt qua kính chiếu hậu của xe, bỗng nhiên tầm mắt của cô nhìn vào cửa sổ sau của xe, một cây guitar đang nằm yên tại đó, khiến cho lòng cô đột nhiên vang lên tiếng đàn guitar.
Hạt mưa.
Đó là khúc guitar hay nhất, chỉ cần nghĩ tới thì tay cô liền cảm thấy ngứa, cô giơ tay cầm lấy cây guitar kia, khi cô kéo dây đàn thì trong đôi mắt liền thấm đẫm sương mù, nghĩ rằng tất cả chỉ là chuyện trong quá khứ, nhưng đến cả cây đàn guitar cũng là cây guitar cũ lúc trước, ngón tay nhẹ nhàng gảy đàn, trong lòng bỗng chốc mềm yếu, xe lúc này cũng thắng lại, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bờ biển sương khói mịt mù, màu xanh đậm xen lẫn với màu xanh ngọc, không gian mênh mông bát ngát, vài con chim hải âu đang bay lượn vòng trên không trung, khiến cô không kiềm được mà muốn xuống xe bay về phía bãi biển, chỉ là cô đang đi chân trần, chẳng mang gì cả.
"Cảnh Hưng, tôi muốn nghe bài, anh biết không?"
Người đàn ông người phía trước mỉm cười xoay đầu lại, chàng trai đầy nắng mặt trời trước kia bây giờ đã trút bỏ đi sự non trẻ mà trở nên trưởng thành hơn, hắn ta gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Ừ, đưa anh."
Cô đưa cây đàn guitar cho hắn, có lẽ sợ cô lạnh, nên hắn không hề mở cửa sổ xe, hắn ngồi yên lặng trong xe đàn lên bài hoàn mỹ kia.
Từng tiếng từng tiếng, hạt mưa im lặng không lời.
Cứ như đang thấm vào lòng cô, trở về thời khắc thanh xuân tươi đẹp.
Đôi mắt khép nhẹ, buông lỏng thoải mái mà lắng nghe, trong ánh mắt từ từ tuôn ra một dòng nước mắt.
Khoảng thời gian thanh xuân đó, tươi đẹp như một giấc mơ, nhưng lại bị cô lãng quên đi trong năm tháng vô tình, về sau cũng không còn giấc mơ nào nữa.
"Tí tách……" Tiếng nhạc êm ái như tiếng mưa rơi, Thanh Thu mở cửa xe ra, từng làn gió biển ùa vào mặt, cô bước chân trần trên bãi cát, nhưng cô không hề thấy lạnh, "Cảnh Hưng, chúng ta đi xuống dưới đi."
"Thanh Thu, lạnh." Hoàng Cảnh Hưng chau mày, cô mặc rất ít quần áo.
"Nhưng tôi muốn đi dạo một chút." Bài háy đó thật sự rất hay, thật sự muốn lắng nghe thế này cả đời, nhưng cô biết, giấc nào cũng sẽ có lúc tỉnh dậy, bản nhạc kết thúc, con người cũng chia xa, giống như cô và Hoàng Cảnh Hưng.
Cát mềm mịn, lạnh lẽo dưới bàn chân cô, gió nổi lên thổi tung vạt áo của cô, thật sự rất lạnh, nhưng lạnh không bằng sự cô đơn mấy năm qua, "Nói đi, có chuyện gì?" Ánh mắt cô vẫn nhìn thẳng về phía biển trước mặt, cô thích nhìn khung cảnh bọt biển đánh vào bờ, bọt biển trắng như tuyết giống như một câu truyện tuyệt đẹp, từ đầu đến cuối đều đang kể về sự lộng lẫy của mình.
Hoàng Cảnh Hưng tằng hắng rồi mới nói: "Em cũng biết, anh và cô ta đã ly hôn rồi, nhưng lúc nãy khi em và các con cùng với……" Hắn ta muốn nói ra tên Lê Minh Tùng nhưng lại ngập ngừng, chỉ tùy tiện nói: "Em vừa đi thì cô ta gửi tin nhắn đến, cô ta nói muốn báo thù em, nên……"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...