Khiêm đưa Nghi tới tầng thượng của căn hộ ở quận 2. Quang cảnh vẫn như xưa, chiếc xích đu hình trứng được bao bọc bởi hoa Lavender, cũng lâu rồi, Nghi mới lên đây. Đang hồi tưởng cảnh xưa, Nghi chợt cảm thấy cơn co thắt ở bụng, nó nhói lên làm cô phải khom người, khụy xuống. Khiêm đứng phía sau cau mày:
- Em sao vậy?
- Em đau bụng....
- Không sao chứ?
Nghi cảm thấy mơ hồ, cơn đau âm ỉ, thỉnh thoảng nhói lên buốt sống lưng, cô chưa hiểu mình đau gì? Vì lúc đau nhiều rồi lại dịu đi, rồi nhói lên từng cơn. Nghi ngước nhìn Khiêm, cố nở nụ cười.
- Chắc không sao? Thỉnh thoảng em cũng hay bị. Ngồi chút sẽ hết.
Mặt Nghi bắt đầu tái nhợt, mồ hôi rịn ra ướt tóc dù trên đây gió lồng lộng. Khiêm bắt đầu lo lắng cho cô, quên đi mục đích đưa cô lên đây, anh khom người xuống đỡ Nghi:
- Anh đưa em xuống nhà nằm nghỉ.
- Uhm
Anh đỡ cô đứng lên, chợt "phụt", có gì đó vừa phụt ra từ hạ thân của Nghi, một dòng đỏ tươi chảy dọc theo chân cô, nhiễu giọt, ngày càng nhiều. Khiêm hốt hoảng, vội vàng bồng Nghi đi nhanh về phía thang máy, xuống căn hộ. Tại Trần Gia, Minh theo dõi định vị, biết Nghi đang ở quận hai, vội vàng chở mẹ và mẹ vợ cùng về căn hộ.
Khiêm đặt Nghi nằm trên ghế sofa, vội vàng điện thoại gọi cấp cứu. Xong, anh quay lại chỗ Nghi, nắm lấy bàn tay trắng bệt và lạnh ngắt của cô, nhìn Nghi rất đăm chiêu. Trong anh là cảm xúc lẫn lộn. Anh hận cô ngang nhiên cắm sừng anh, nhưng nhìn cô tái nhợt, anh lại lo sợ, chỉ muốn che chở, cho cô bình an. Nghi mệt mỏi nhìn anh, thều thào.
- Khiêm! Em sắp sinh rồi, sợ chờ xe tới không kịp. Anh...anh đỡ em nằm xuống sàn cho rộng.
- Nhưng sàn lạnh và dơ lắm
- Anh kiếm gì lót là được.
Khiêm vội vàng vô phòng, lấy tấm mền ra trải dưới sàn, rồi đỡ Nghi nằm xuống. Toàn thân cô lúc này lạnh ngắt, mặt tái nhợt, phần hạ thể bỗng xà ra thứ nước màu nâu, nhờ nhờ. Nghi báu lấy cánh tay của Khiêm, ngước đôi mắt đỏ ngầu, hoang dại nhìn Khiêm thành khẩn:
- Anh ! Anh đỡ con! Em...em mắc rặn quá!
- Hả!!! Anh....anh
- Được , anh làm được. Em rặn và anh đỡ lấy con. Nhanh...em...con ra rồi....
Khiêm ngồi xuống, săn tay áo , nhìn vào giữa hai chân Nghi đã thấy đầu em bé lấp ló, anh vội đỡ, kêu Nghi dồn hơi rặn. Nghi mệt lả, cố hít sâu và rặn không dám thở mạnh, sợ đầu con bị ngấn. Đầu em bé lọt ra, Khiêm lại kêu Nghi rặn. Cô tiếp tục rặn lần hai, em bé ra thêm 1 cánh tay, đến hơi thứ 3 là trơn tụt ra cả người. Khiêm vội vàng cởi áo sơ mi đang mặc quấn lấy sinh linh bé bỏng. Miệng anh nở nụ cười tươi, từ khóe mắt đàn ông rịn ra giọt lệ hạnh phúc. Bé mới sinh, có vài phần giống anh hồi nhỏ, phải chi nó là con anh. Anh bồng lên cho Nghi xem, nhưng lại vướng dây bánh nhau, anh khó hiểu nhìn cô, Nghi mỉm cười, ôm con vào lòng. Cô vỗ vỗ, vuốt hết nhầy nhớt trên người con. Bỗng Nghi mệt, cơ thể lạnh run, xung quanh mờ ảo, và cô ngất đi, trên tay vẫn đang ôm con. Khiêm hoảng hốt , bồng em bé đặt qua một bên, lay cô.
- Nghi! Nghi! Em sao rồi? Nghi...
Phần hạ thân, bánh nhau cũng bong ra, máu ra ồ ạt không ngừng, người cô lạnh ngắt. Khiêm lo thật sự, anh chưa biết xử trí sao, nhìn con còn dính dây nhau, nên đi vào bếp, lấy dao lên cắt. Đúng lúc đó, Minh mở cửa xông vô, thấy trên sàn toàn máu, Nghi nằm bất động, trên người cũng toàn máu, mà trong tay Khiêm đang cầm con dao, đang đưa xuống. Minh vội nhào lại, đấm Khiêm ngã lăn. Phía sau, bà Yến và bà Lan cùng đi vô, thấy con gái nằm bất động, phần dưới máu lênh láng, biết con bị băng huyết, nên vội cùng bà Yến dìu con đi bệnh viện. Đúng lúc đó, bác sĩ cấp cứu do Khiêm gọi vừa lên tới nơi, họ đặt Nghi lên giường đặc chủng đẩy vô thang máy.
Khiêm tính với theo vì còn đứa bé. Do anh quấn trong áo sơ mi, nên không ai chú ý, không biết Nghi đã sinh con. Minh chồm theo ngăn anh mình, sợ anh cố theo giết Nghi. Khi cửa thang máy đóng lại, Minh mới thả Khiêm ra , mà hét lên:
- Anh hai! Đứa bé là con của em.
Nghi vô tội, cô ấy không biết. Không phải cô ấy lang chạ. Anh tha cho cô ấy đi. Mọi tội lỗi là do em.
Khiêm quay lại nhìn Minh, ánh mắt ngờ vực, giận dữ:
- Minh! Em vừa nói gì?
- Anh hai! Đêm ở Ma Rừng, cô ấy bị Elly bỏ thuốc kích dục trung đông, em đã dùng thân phận của anh chiếm lấy cô ấy. Cho tới bây giờ, Nghi vẫn nghĩ đứa bé là con anh.
- Hahaha! Thì ra, thì ra tôi bị chính em trai mình cắm sừng. Thế mà, bấy lâu nay, tôi đổ mọi tội lỗi lên vợ mình. Xém chút, tôi còn gây ra tội khó tha thứ. Hahaha! Gia Minh! Tại sao? Tại sao?....
- Em xin lỗi!!!! Em ....nghĩ anh sẽ không tỉnh lại. Em sẽ nói thật với Nghi trong ngày cưới, sau này, dùng tên thật của mình cưới cô ấy. Nhưng....
- Anh tỉnh lại, nên em càng không thể đến với Nghi, vì Nghi đã thuộc về Gia Khiêm , đúng không? Minh! Bây giờ em nói , anh nên làm gì? Xem như không có chuyện gì, nhận cháu làm con. Hay giết em đi để không có Gia Khiêm thứ hai, hửm ?
- Anh làm gì em cũng được, nhưng Nghi và đứa trẻ vô tội, xin anh tha cho họ.
- Hahaha! Nghi vô tội sao? Tội lớn nhất của cô ấy là con của kẻ vô nhân tính, chỉ vì vài đồng bạc mà.....mà....
Khiêm gằn giọng, mắt long lên sòng sọc, anh nhớ lại hình ảnh bà Yến trong clip, những tràng cười man rợ, tiếng la hét thảm thiết của bà Yến khiến trái tim Khiêm đau nhói, tay anh nắm thành quyền, lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
- Anh hai, anh đã xem hết đoạn clip chưa?
Khiêm xoay người, mắt hằn lên tia máu, mặt đằng đằng sát khí, anh nhặt con dao tính cắt rốn đi về phía Minh. Một tay nắm lấy cổ áo Minh, tay kia cầm con dao đưa lên... Khiêm giờ đây lạnh lùng và đanh ác
- Mày còn hỏi tao, mày muốn tao phải chứng kiến mẹ mình bị một lũ bá dơ cưỡng hiếp mới chịu hả?
Khi lưỡi dao vừa đưa xuống gần tim Minh, chợt tiếng " oe....oe...oe" vang lên, lúc đầu chỉ ọ ọe nhỏ, dần dần vang lên rõ to. Cả hai người đàn ông nhìn nhau, rồi nhìn về phía chiếc áo nhàu nhỉ. Khiêm bừng tỉnh, liền bỏ dao xuống, vội vàng chạy lại ôm đứa bé vào lòng, trân quí như bảo vật. Minh đi lại, ngồi trước mặt anh hai, nhìn con , mỉm cười, rồi vỗ vỗ vai Khiêm.
- Người cứu mẹ chúng ta chính là mẹ Nghi. Nên em mới hỏi anh xem hết clip chưa. Ba cô ấy gây tội đã trả giá rồi, cái ơn của mẹ cô ấy, chúng ta chưa trả, anh à. Em gây ra nghiệt duyên, nên em chấp nhận hậu quả, miễn anh đừng tự dằn vặt mình và Phương Nghi.
- Em nói thật???
- Minh nói thật.
Bà Yến lên tiếng. Cả hai cùng nhìn ra cửa. Bà Yến bước tới, ngồi xổm nhìn hai đứa con bà thương yêu, quí hơn sinh mạng. Nếu không vì chuyện của bà, chúng nó đâu xảy ra cảnh huynh đệ tương tàn. Bà ôm hai con, gục khóc , đôi vai bé nhỏ run lên theo từng tiếng nấc nghẹn ngào.
Yến : Hai đứa đều là con của mẹ. Đừng vì chuyện của mẹ mà nồi da xáo thịt, mẹ đau lòng lắm.
Minh: tội của con đáng nhận, không phải tại mẹ, cũng không phải tại anh hai.
Khiêm: Mẹ! Con sai rồi, con xin lỗi mẹ.
Khiêm cũng khóc, anh sai. Từ đầu, vì tính ích kỉ, cố chấp của mình mà anh đày đọa người con gái anh thương, đến giờ khi sự thật sáng tỏ, anh vẫn cố chấp để dằn vặt em trai mình, thậm chí tính giết nó. Sai...càng thêm sai.
Yến: con hiểu vậy là tốt. Lan là ân nhân cứu mẹ. Con tha cho cháu ngoại của Lan nha con, bé và Nghi vô tội mà...
Khiêm gật gật, trao đứa bé cho mẹ. Đứa bé ngo ngoe, sau khi khóc một hồi lại ngủ ngon lành. Bà Yến bồng cháu, nở nụ cười rạng rỡ.
Yến : Nghi bị băng huyết, trên đường đến bệnh viện, bác sĩ phát hiện Nghi đã sinh con nên mẹ đành đi taxi quay về tìm đứa bé, không ngờ thấy cảnh đau lòng này.
Minh: con xin lỗi.
Khiêm: con hiểu rồi, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện vừa rồi nữa đâu mẹ.
Yến: được vậy mẹ mừng. Hai đứa là máu tim của mẹ, một trong hai có chuyện, mẹ cũng không thể sống. Hiểu không?
Khiêm và Minh: dạ
Yến: Thôi, mình bồng bé vào bệnh viện. Băng huyết nguy hiểm lắm con à.
Hai người đàn ông nhìn nhau, gật đầu rồi dìu bà Yến cùng đứa bé đi vô bệnh viện. Tại bệnh viện, do cấp cứu kịp thời nên hai mẹ con Nghi được bình yên. Do bé không được đỡ đẻ trong phòng vô khuẩn, nên phải đưa vào phòng dưỡng nhi theo dõi. Còn Nghi nằm phòng săn sóc đặc biệt. Cả nhà thống nhất khi nào Nghi khỏe hẳn mới nói chuyện ba của đứa bé, sợ Nghi sốc hậu sản. Chuyện trước mắt là lấy lại thân phận cho Gia Minh.
Đêm đó, Khiêm lặng lẽ ngồi bên giường ngắm nhìn Nghi, sắc mặt cô vẫn còn xanh xao, cô ngủ nhưng mi mắt cứ giật giật mệt mỏi. Anh đưa tay vuốt tóc cô, cúi xuống hôn lên trán cô, nở nụ cười hờ hững.
- Phương Nghi! Đã đến lúc ....anh phải buông tay em rồi. Chúc em hạnh phúc, mối tình đầu của anh.
Khiêm đặt tờ giấy A4 lên bàn đầu giường, dằn lên bằng chiếc nhẫn, rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Hôm sau, tại Trần Gia diễn ra cuộc họp cổ đông. Tất cả thành viên trong đại gia tộc đều phải có mặt, dù có làm công ty hay không.
Gia Huy: sao, hôm nay có chuyện gì mà làm phiền cả dòng tộc vậy anh chị hai?
Gia Bảo: chuyện về cháu ruột của ba, đương nhiên phải cần sự chứng kiến của họ tộc.
Ông Gia Bảo đứng lên, nhìn khắp một lượt, dõng dạc tuyên bố.
- Kính thưa các vị trưởng bối, kính thưa bà con trong họ. Tôi : Trần Gia Bảo, hôm nay nhờ các vị chứng kiến tôi nhận lại con trai ruột của mình là Trần Gia Minh. Đứa bé đã bị đổ oan, ép chết 28 năm trước.
Cả hội trường ồ lên, rồi xì xầm to nhỏ. Riêng Gia Huy nhếch mép, khinh khỉnh ngồi dựa vào ghế, hai tay đan vào nhau nhìn Gia Bảo, lên tiếng chất vấn:
- Nếu tôi nhớ không lầm, năm xưa chị dâu bị cưỡng bức, nên mang tạp chủng. Cớ gì qua 28 năm, lại được nhận bừa làm con cháu Trần Gia? Anh hai, anh già nên lú lẫn à. Hahaha
- Ai bảo tôi là tạp chủng? Tội xúc phạm thủ lĩnh Huyền Long không phải nhẹ đâu chú ba.
Gia Minh chậm chạp đi vào phòng, nện từng tiếng giày hữu lực lên nền đá hoa cương "cộp ....cộp", đủ mạnh áp đảo tinh thần những ai ở đó. Anh nhìn Lực, Lực hiểu ý liền ôm xấp giấy, phân phát cho mỗi người. Đó là giấy kết quả ADN của Gia Bảo, Gia Huy , Gia Khiêm và Gia Minh. Kết quả đều trùng khớp có quan hệ huyết thống. Gia Huy giận dữ, ném xấp tài liệu lên bàn.
- Mày chơi trò mèo gì đây? Làm sao có cả tên tao hả, thằng ranh. Mấy tờ giấy này, một lời nói của tao cũng có hàng tá. Hứ.
- Được! Vậy tôi và ông cùng thử tại đây.
Minh vỗ vỗ tay, một bác sĩ và 2 y tá bước vào, đẩy theo sau là khối máy phân tích máu to đùng.
- Giới thiệu với mọi người, đây là tiến sĩ Hùng, tu nghiệp ở Mỹ về di truyền học vừa về Việt Nam, tôi vinh dự được ông giúp đỡ để xét nghiệm cho tôi và chú ba đây có quan hệ huyết thống hay không? Để công bằng, tiến sĩ sẽ lấy máu tại chỗ, phân tích tại chỗ. Kết quả sẽ hiện lên máy vi tính. Tôi sẽ lấy laptop của chú ba, cài phần mềm phân tích máu của máy, rồi ngồi chờ kết quả. Chú ba, máy của chú, chú có thể tự tay cài, để tránh nói tôi gian lận.
Gia Huy liếc xéo Minh, nhưng cũng kêu IT thân cận, cài chương trình phân tích máu. Trong lúc đó, tiến sĩ Hùng lấy máu của ông ta, Gia Minh và Gia Bảo, kể cả bà Yến. Thêm một tiếng nói vang lên
- Nhà mình đông vui như vậy, sao lại có thể thiếu tôi nhỉ?
Mọi người lại trố mắt nhìn ra cửa. Một thân ảnh cao gầy xuất hiện, so với người đàn ông vừa bước vào giống nhau đến 8-9 phần. Họ lại xì xào, ai nhỉ?
- Giới thiệu với cả nhà: tôi là tổng giám đốc Trần Gia , Trần Gia Khiêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...