Chồng À, Anh Thật Quái Gở

“Nhóc, tôi khát rồi, tôi muốn uống nước.”

Văn Mân nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông nào đó đang nửa nằm trên ghế sa lon xem TV ở phòng khách, ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng bếp rót một chén nước ấm, đặt xuống trước mặt người nào đó.

“Nhóc, tôi đói bụng, tôi muốn ăn táo.”

Văn Mân vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đành cắn cắn môi, lại lần nữa nghe lời cầm con dao trên bàn trà, từ đĩa hoa quả bên cạnh lấy ra một quá táo cận thận gọt vỏ.

“Nhóc, táo phải cắt thành từng miếng nhỏ mới tốt, sau đó lấy cái nĩa xiên lên.”

Văn Mân nhắm mắt, lại đứng lên đi vào phòng bếp, từ trong ngắn kéo lấy ra cái nĩa rồi đi ra làm theo lời hắn.

“Nhóc…”

“Tiếu Đồng, anh đã xong chưa.”


Không thể cứ im lặng mãi, ngay tại thời điểm bộc phát, Văn Mân rốt cuộc chịu đựng không nổi sự ngạo mạn của Tiếu Đồng, tiếng rống thật to như đã đè nén hết sự tức giận của cả buổi chiều bị khi dễ.

Nhưng Tiếu Đồng chẳng những không bị hành động của Văn Mân làm cho kích động, ngược lại há miệng cười lớn.

“Nhóc, là ai nói chỉ cần không hôn, không vào phòng ngủ làm tình, liền chấp nhận làm lao động khổ sai mặc tôi sai bảo, còn có, là ai nói, nếu làm trái với cam kết, vậy sẽ cam tâm tình tuyện tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường mặc cho tôi hưởng thụ, hắc hắc hắc, em muốn đi tắm rửa rồi sao?”

“Anh…” Văn Mân thật muốn đánh chết mình, sao tự nhiên lại nói như vậy, bây giờ để cho thằng nhãi này lên mặt.

“Tiếu Đồng, tôi sai rồi, còn không được sao? Anh còn muốn cái gì, cứ việc phân phó, tôi nhất định sẽ làm theo.”

“Em không tức giận?” Người đàn ông phách lối nhíu mày.

“Không tức giận.” Người phụ nữ giả bộ bình tĩnh ôn nhu cười.

“Muốn nghe tôi phân phó sao?”


“Nghe, nghe, cái gì cũng nghe theo ngài, hôm nay ngài là đại gia.”

“Xì ~~ lời này nghe sao oán khí nặng như vậy a ~~, quên đi, chúng ta vẫn là vào phòng đi.”

Văn Mân đảo cặp mắt trắng dã, cố gắng kiềm chế lại đưa tay lấy dĩa hoa quả vọt tới ngồi xuống bên cạnh người đàn ông phách lỗi này.

“Đâu có, anh nghe lầm rồi, làm sao lại có oán khí đây, tôi vui mừng còn không kịp đấy, ha ha a.”

“Vui vẻ là tốt rồi, tới, tới đây, đem táo cho đại gia ăn.”

Tiếu Đồng tà tà tựa vào ghế sa lon, mắt híp lại chờ đợi Văn Mân phục vụ, trong ánh mắt tràn ngập ý cười.

Nhưng là Tiếu Đồng quả nhiên còn chưa được ăn, Văn Mân mới đưa dĩa táo đến gần miệng hắn, điện thoại cố định đặt trên bàn trà liền reo lên.

Văn Mân nhìn cũng không nhìn Tiếu Đồng, đem cái dĩa trên tay đặt xuống đĩa trái cây trên bàn, lấy tốc độ trước nay chưa từng có nhào qua nhấc lấy cái điện thoại.

Mà Tiếu Đồng nguyên bản còn nằm dựa trên ghế sa lon bất chun chun cái mũi, trừng mắt liếc nhìn cái điện thoại, tựa đầu vào ghế sô pha, miệng còn lẩm bẩm: “Sáng mai sẽ đem cái dây điện thoại trong nhà đều cắt đứt, ghét, chuyên môn phá hư chuyện tốt của người ta.”

“Này…Mẹ, vâng, vẫn ở nhà, không có đâu? Tiếu Đồng a?” Văn Mân quay lại nhìn thoáng qua người đàn ông đang đưa lưng về phía mình nằm trên ghế sa lon, hơi hạ thấp giọng lại tiếp tục nói: “Không biết nữa, chúng con gần đây cũng chưa có dịp liên hệ, con nghĩ anh ấy chắc là còn bận rộn rất nhiều việc đi…Không có việc gì, con sẽ tìm thời gian để cảm ơn người ta đã giúp con lật lại bản án, vâng, thôi nhé, con còn có việc, cúp máy trước a.”

Văn Mân thấy Tiếu Đồng vừa nghe đến lời nói của cô bên này, đột nhiên đứng bật dậy nhanh chóng tiến lại gần, biết hắn đang có ý định phá hư chuyện gì, cho nên vội vàng nói mấy câu liền đem điện thoại cúp trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui