Thời gian chờ đợi
luôn dài vô tận, huống chi là trong tình trạng nóng lòng như vậy. Mỗi
động tĩnh bên trong dù nhỏ đến đâu cũng khiến cho những người chờ đợi
bên ngoài sợ hãi. Cũng may, cuộc phẫu thuật kéo dài cuối cùng cũng có
thể kết thúc.
Lúc đèn báo hiệu trên cửa bên ngoài phòng phẫu thuật tắt đi, mọi người ở bên ngoài đều đồng loạt đứng dậy. Không biết Khương Bạch San lấy được
khí lực chỗ nào, đẩy cha mẹ cùng cha mẹ chồng đang đứng vây quanh mình
ra rồi vọt thẳng tới cửa.
Người đầu tiên bước ra chính là y tá, tiếp theo là bác sĩ mổ chính với vẻ mặt mệt mỏi cùng Tiếu Đồng.
Văn Mân cũng muốn nhanh chóng chạy tới hỏi thăm tình hình phẫu thuật thế nào, nhưng bởi vì thời gian ngồi đợi hơi dài, thân thể nặng nề của cô
căn bản không nghe theo sự điều khiển của cô nữa.
Dù rất nóng vội nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt để hỏi Tiếu Đồng.
Sau khi Tiếu Đồng nhìn về phía cô lộ ra một nụ cười, Văn Mân mới hoàn
toàn buông lỏng. Cô nhìn thấy ánh mắt của anh rất thoải mái. Thật tốt!
Rốt cuộc cũng không có việc gì, vận xui ở kiếp trước không thả xuống
trên người Khương Bạch San, Phó Thiên Húc cũng không chết. Thật tốt quá!
Có lẽ bởi vì cuối cùng cũng buông xuống được những lo lắng trong lòng,
cũng có thể bởi vì thân thể quá mức mệt mỏi, cơn chóng mặt đã bị cô dùng sức khống chế lại lập tức ập tới, cô lảo đảo vài bước rồi cứ thế ngồi
thẳng xuống.
Nhìn thấy Văn Mân lảo đảo tìm ghế dựa, sắc mặt Tiếu Đồng đột nhiên trắng bệch. Nhưng bởi vì đứng cách Văn Mân quá xa nên anh căn bản không kịp
chạy lại đỡ cô, chỉ có thể hô to một tiếng: “Nhóc!”
Cũng may, Văn mẹ nãy giờ vẫn ở bên cạnh nhận ra sự khác thường của cô,
không để ý mọi chuyện phát sinh phía trước nữa mà đưa tay đỡ lấy bờ vai
và thắt lưng cô, khống chế lực độ để cô từ từ ngồi xuống.
Sau khi ngồi dựa vào lưng ghế, Văn Mân mới chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy chính là ánh mắt lo lắng của Tiếu Đồng.
“Nhóc, em làm anh sợ muốn chết.”
Lúc nghe thấy lời này, Văn Mân còn có chút không phản ứng kịp. Vừa rồi
trước mắt cô đột nhiên tối lại, cô cũng không có bất kỳ cảm giác nào
khác.
“Em…làm sao vậy?”
“Con bé này, đã bảo con nghỉ ngơi một lát trước cũng không chịu nghe
lời. Vừa rồi thiếu chút nữa bị té ngã, may mắn mẹ còn kịp đỡ con.” Không đợi Tiếu Đồng mở miệng giải thích, Văn mẹ ở bên cạnh đã lập tức mở
miệng, trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh, vừa rồi lúc con gái suýt ngã cũng
khiến bà cực kỳ hoảng sợ.
Nghe lời giải thích của Văn mẹ, Văn Mân lúc này mới ý thức được chuyện
gì đã xảy ra. Cô nhìn Tiếu Đồng và Văn mẹ cười xấu hổ, coi như vì chính
mình túy hứng xin hưởng sự khoan dung.
“Cuộc phẫu thuật của Phó Thiên Húc rất thành công, chỉ cần vượt qua được thời kỳ quan sát trong vòng 48 giờ là sẽ không có việc gì nữa rồi. Để
anh đưa em và mẹ về nhà nghỉ ngơi trước, chờ đợi lâu như vậy, thân thể
hai người sao chịu nổi.”
Văn Mân ngoảnh đầu nhìn về phía Khương Bạch San đang gắng gượng đi theo
chiếc xe đẩy vừa được y tá đẩy ra từ phòng phẫu thuật, vốn định bảo Tiếu Đồng tiếp tục ở lại bệnh viện xem có thể giúp đỡ việc gì không, nhưng
nhìn thấy anh mắt của anh đã vằn vài tia máu lại không đành lòng mở
miệng. Bọn họ ngồi ở đây chờ đợi một thời gian dài cũng mệt mỏi, Tiếu
Đồng lại gắng trụ trong phòng phẫu thuật nên chắc chắn còn mệt hơn, so
với cô thì anh mới là người cần được nghỉ ngơi nhiều hơn.
“Tiếu Đồng, anh xem có thể tùy tiện tìm một phòng nào đó trong bệnh viện rồi chúng ta nghỉ ngơi một chút được không? Bây giờ Phó Thiên Húc cũng
chưa hẳn vượt qua thời kỳ nguy hiểm, chúng ta trở về cũng không yên tâm. Hơn nữa, em cũng lo lắng cho tình trạng của Khương Bạch San, cô áy đang trong thời kỳ mang thai ba tháng đầu tiên, em sợ cô ấy lại xảy ra
chuyện gì.”
“Nghỉ ngơi trong bệnh viện sao có thể tốt được, em nghe lời anh, theo mẹ về nhà đi.” Tiếu Đồng thấy Văn Mân muốn mở miệng phản bác, lập tức nói
tiếp một câu: “Em yên tâm, anh sẽ ở lại đây quan sát tình hình, nếu có
tin tức gì mới anh sẽ gọi điện báo cho em biết, anh sẽ khuyên nhủ Khương Bạch San chú ý nghỉ ngơi. Hơn nữa, em ở lại đây cũng không giúp được gì hơn, ngược lại để mọi người phân tâm lo lắng cho thân thể của em. Cho
nên, hãy nghe lời, về nhà đợi tin tức của anh, được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...