“Tiếu Đồng, sao con lại đứng ở chỗ này?”
Ngay lúc Văn Mân và Văn mẹ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, giọng nói của ba Văn đột nhiên truyền tới.
Văn Mân lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tiếu Đồng đứng ngay cửa chính, lại quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, cũng không biết hai
người họ đã đứng đó tự bao giờ, nghe được bao nhiêu trong số những lời
hai mẹ con vừa nói.
“Ba, ba mới đi chơi cờ về sao.”
Tiếu Đồng biết thời gian này ba Văn thường đến trung tâm sinh hoạt của
tiểu khu chơi cờ hoặc nói chuyện phiếm với mấy người bạn già nhàn rỗi.
“Đúng vậy, hôm nay vận khí của ba cực kỳ tốt, quả thật có thể dùng từ
“đại sát tứ phương” để hình dung, ha ha ha.” Ba Văn không hề để ý thấy
không khí khác thường ở phòng khách, vừa xoay người đổi giày vừa hớn hở
khoe khoang thành tích chiến đấu của mình.
“Được rồi, đại khái cũng chỉ có vậy thôi, xem ông thật cao hứng chưa kìa.”
Văn mẹ đứng dậy, đầu tiên hướng về phía ba Văn trêu chọc một câu, sau đó nhìn sang Tiếu Đồng nháy nháy mắt, ý bảo anh đưa Văn Mân về phòng rồi
từ từ tâm sự.
Theo quan điểm của bà, chuyện này chủ yếu là do lỗi của con gái mình, là do Văn Mân suy nghĩ lung tung, chuyện gì cũng không có lý do, chỉ vì
một giấc mơ mà không tin tưởng vào ai cả. Tiếu Đồng dù sao cũng là chồng con bé, có một số việc bà không biết nhưng con rể nhất định hiểu rõ,
tạo điều kiện cho hai đứa nhỏ có không gian riêng để nói rõ mọi chuyện
mới là điều quan trọng nhất.
Nhận được chỉ thị của mẹ vợ, Tiếu Đồng chậm rãi đi tới bên cạnh Văn Mân, nhẹ nhàng đỡ eo cô, dìu cô bước vào phòng ngủ, sau lưng còn nghe thấy
giọng điệu hưng phấn của ba vợ đang khoe khoang thành tích của mình với
vợ.
Văn Mân không nói lời nào, tùy ý để Tiếu Đồng dìu cô ngồi xuống cạnh
giường, cúi đầu, trong đầu cứ lặp đi lặp lại những lời nói vừa rồi của
Văn mẹ.
“Nhóc ~~”, trong giọng nói quen thuộc còn xen lẫn một tiếng thở dài.
Cô ngẩng đầu nhìn Tiếu Đồng đang ngồi bên cạnh, trong ánh mắt sâu thẳm của anh thấy được hình ảnh cô đang nhíu nhíu mày.
Người trong đó đúng thật là cô sao? Nhìn qua sao lại khiến người ta chán ghét.
“Tiếu Đồng, những lời vừa rồi em và mẹ nói chuyện anh cũng nghe thấy
đúng không? Những hành động của em trong thời gian này nhất định làm anh chán ghét lắm phải không?”
“Nhất định là như vậy, ngay cả bản thân em cũng không thích mình như
vậy, huống chi là người khác.” Không đợi Tiếu Đồng trả lời, Văn Mân đã
tự nói cho mình đáp án.
“Không có, nếu em thực sự cảm thấy mình chán ghét như vậy, anh lại càng
khiến em chán ghét hơn mới đúng. Anh thân là một người chồng lại không
cso thời gian giúp em thoát khỏi tình trạng này. Anh vãn nghĩ, nếu em đã không muốn nói chuyện thì anh cũng không nên hỏi nhiều, mỗi người đều
có không gian riêng của mình, anh cũng phải tôn trọng không gian riêng
của em mới đúng.”
Ánh mắt của Tiếu Đồng dừng lại ở đỉnh đầu của Văn Mân, trong lời nói lộ
ra một tia hối hận: “Nhưng bây giờ anh đã không nghĩ như vậy nữa, nếu
anh chỉ là một người bạn bình thường của em thì anh làm vậy là đúng.
Nhưng mà, anh là chồng em, là người phải cùng em đối mặt với mọi chuyện. Đáng lẽ anh phải chủ động tìm hiểu rõ lý do vì sao em lo lắng, sợ hãi,
phải mang lại cho em hạnh phúc chứ không phải là đau khổ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...