Bên lề, có bóng hình ai cô độc ngắm trăng rằm tháng tám, gió thoảng bên người mang theo hương vị của biển khơi, tiếng sóng dập dìu yên ả, bầu trời không mây chỉ chứa ngàn sao cùng bóng trăng rằm sáng trong.
Kiss me before sunrise
Or I'm leaving you tonight
My love found the place
To stay and rest like bed
Always and forever
If we could change this world
Today with you
Chiếc headphone trên đầu nhịp nhàng phát ra từng điệu nhạc du dương của bài hát Kiss me, mặc dù bài hát này có giai điệu hết sức vui tươi, nhưng người nghe thì lại trông thật buồn. Xung quanh trẻ em rủ nhau rước đèn, xen lẫn trong đó là các cặp đôi cùng nhau đi dạo trên bãi biển, Tết Trung Thu vốn đã là một dịp lễ thu hút, và với một thành phố biển du lịch như nơi đây thì nó sẽ còn náo nhiệt hơn, nhưng mà dù ồn ào đến thế nào thì không khí này cũng không cách nào thu hút được Hoài, người hãy còn chìm đắm trong ưu thương.
"Tết đoàn viên.. thật nhạt nhẽo." ngước nhìn trăng treo trên đầu, Hoài cười nhạt, đưa tay với lấy chiếc máy ảnh đặt sát bên, chậm rãi chụp lại cảnh trăng sáng hiếm có mỗi năm này, không vì gì cả.
Hơn một tháng trôi qua, Hoài vẫn cứ sống vất vưởng như thế. Khi thì chối bỏ sự ra đi của Lam, khi thì lại trở nên cuồng nộ vô cùng, đập phá mọi thứ không biết mệt mỏi, lúc ấy trong Hoài thật vô cảm, nhưng tận sâu đáy mắt lại như chứa cả biển khơi tuyệt vọng.
* * *
Tết Trung Thu năm ấy, có một tình yêu lặng lẽ thành hình.
"Tết Trung Thu là tết đoàn viên, đoàn viên ư? Em làm gì còn gia đình để mà đoàn viên? Đâu ai cần em đâu?" dưới chiều hoàng hôn, Lam và Hoài ngồi cạnh nhau bên bãi biển, em lặng lẽ nói trong khi đợi chờ bóng dáng ánh trăng sáng rọi trên bầu trời rộng lớn.
Tiếng sóng vỗ rì rào hòa cùng lời ca của bài hát Kiss me vang lên bên tai: "Có thể họ không còn là gia đình của em, nhưng em có chị, có Tuyền, có anh Quang, chị Huyền cơ mà, em vẫn còn rất nhiều ngươi yêu thương mà." Hoài thấp thỏm đáp lại.
Ánh mắt Lam vẫn cứ thế, vẫn cứ vấn vương nỗi buồn như thế, trông thật tuyệt vọng. Hòa cùng tiếng ca hát vang câu hát, Lam cười: "Kiss me before sunrise, or I'm leaving you tonight.. Hãy hôn em trước khi bình minh ló dạng, hoặc em sẽ rời xa người đêm nay, à" chỉ là nụ cười này sao thê lương quá.
Hoài chỉ đơn giản là ngây ngốc ngắm nhìn nụ cười ấy, nó vẫn thật xinh đẹp, vẫn rất rực rỡ, chỉ là sao trông thật buồn.
"Có phải nếu tình yêu trở nên phức tạp, thì mọi thứ hiện tại chính là tương lai của cuộc tình ấy đúng không chị?" ngước nhìn trăng tròn sáng rọi treo trên cao, em nhẹ giọng hỏi.
"Không đâu" Hoài lắc đầu, chăm chú nhìn vào gương mặt chứa đựng bao nỗi ưu sầu của em, lại ngước nhìn bóng trăng giữa lòng đại dương rồi mới nói tiếp một cách từ tốn: "Tình yêu vốn chỉ luôn đơn giản là tình cảm giữa hai người, nó chưa bao giờ trở nên phức tạp cả. Chỉ có con người là đổi thay theo năm tháng, phức tạp dần theo từng ngày mà thôi.
Con người sẽ thường cảm mến nhau từ rất sớm, từ khi hiểu được tình yêu là gì, có thể là vào những năm cấp ba như chúng ta hiện tại, hoặc cũng có thể là sớm hơn nữa. Nhưng mà vào những năm này, chúng ta cảm mến nhau, rồi tiến đến với nhau, mối quan hệ này vẫn rất đơn giản, bởi vì cơ bản chúng ta không phải lo lắng nhiều điều như khi trưởng thành, những năm này chúng ta còn ngồi trên ghế nhà trường, còn được ba mẹ chăm lo, chúng ta chẳng phải phiền muộn gì ngoài ăn học và toàn tâm toàn ý với người mình yêu.
Cho đến lên đại học, hay ra trường và đi làm, nó lại là một tình huống khác, chúng ta vẫn yêu, nhưng còn nhiều thứ chúng ta phải lo, cuộc sống cần nhiều thứ lắm, và chúng ta bận rộn với những điều ấy, tình yêu sẽ vì những điều này mà trở nên phức tạp với bao người, nhiều mối quan hệ sẽ vì thế mà rạn nứt, nhưng cũng sẽ có những mối quan hệ vì vậy mà gắn kết hơn, đó là tùy vào tâm tính mỗi người.
Đối với hôn nhân, nó lại khác, hôn nhân là một mối quan hệ ràng buộc lâu dài, cuộc sống chúng ta gắn liền với người đó, nhiều thứ phải lo lắng, cũng có thể vì quá khác biệt so với khi yêu mà trở nên xa cách, mâu thuẫn với nhau khiến cho mọi thứ không còn có thể nồng nhiệt yêu thương như thuở thiếu thời."
Vừa quay đầu đã bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của em, để trái tim Hoài thổn thức, đánh rơi vài nhịp.
"Có lẽ chị nói đúng," em ngừng lại cười một cái, rồi lại tiếp tục: "Mà những lời này của chị nghe rất giống bà cụ non đấy. Không ngờ một người biếng nhác như chị, lại có thể sâu sắc như thế, chị Hoài. Chị Tuyền nói không sai, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. *"
"Hmmmm, không nhé, chỉ đơn giản là do chị được thấy.." Hoài ngập ngừng nhìn em, lại nói: "Tình yêu và biệt ly."
Lam cười, gật gù: "Phải ha, đời này làm gì chỉ có mỗi mình em là bất hạnh."
Hoài nhìn nụ cười em, rũ mắt lặng im không nói một lời.
Đại dương bao la, đêm tối thì lại mịt mù, tương lai sao vô định quá. Nhưng mà, cô vẫn cứ muốn thử, vẫn muốn tương lai mai sau của mình có em bên trong.
"Em có từng nghĩ, mình sẽ lại hạnh phúc không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...