Hớ hớ, nàng nào vội kết tội anh Thành? Ta còn để 5 và 8 một đoạn dài gay go =))
[ Quay trở lại nửa canh giờ trước, trước phủ đệ của nhị hoàng tử ]
[Lúc này đây đứng trên nóc một tòa lầu cao bên ngoài phủ đệ của Diệp Đông Doanh, có đúng ba người, một chủ hai tớ…
Chủ tử là một nam nhân mỹ mạo trẻ tuổi, bạch y một thân thanh khiết, phong thái vô cùng tĩnh mịch lãnh đạm, đôi mắt trầm tư suy diễn hướng về phía tòa phủ đệ to lớn kia…
Người đó nếu không quen, sẽ nghĩ y là băng, là tuyết, sẽ nghĩ y thực sự vô cảm, lạnh bạc.
Một cặp hắc y nhân vừa vặn đứng sau, cho dù chủ tử lặng lẽ, hai cái miệng vẫn tự hỏi tự đáp qua lại với nhau.
- Không ngờ mới kịp đến thăm dò chỗ tứ hoàng tử, đã không thấy thiếu phu nhân rồi! – Hắc y nhân bên trái than thở.
- Vậy nên như điện hạ suy đoán, thì thiếu phu nhân của chúng ta đang ở trong phủ này của nhị hoàng tử… - Hắc y nhân bên phải tiếp lời bình luận, tiện thể dò xét gương mặt u lãnh của chủ nhân. – Ai da, phủ này lớn như vậy, còn là căn cứ bí mật của nhị gia, làm sao chúng ta liều lĩnh đột nhập rà soát người đây?
- Thì sư huynh không phải đã báo cả cho lão gia và phu nhân, hẳn là họ sắp đến đi… - Hắc y nhân kia làm vài động tác khởi động chân tay, giống như chuẩn bị sẵn sàng lao vào hang cọp.
Bỗng nhiên thấy chủ nhân lãnh đạm quay lại, chỉ một lời phân phó:
- Nói họ trở về… - Y không muốn hai người lắm chuyện đó can dự vào.
- Nhưng mà điện hạ… - Hai hắc y nhân còn đang ú ớ thì bị chủ nhân ban cho một cái nhìn và câu nói lạnh lùng nữa.
- Còn hai ngươi, một rẽ bên phải, một bên trái thăm dò, chỉ cần tìm thấy hành tung của người, tự liệu nếu không đối phó được, không liều lĩnh, truyền ám hiệu! – Diệp Phương Thành đôi mắt kiên định, dường như không nao núng nói – Một canh giờ sau, bất kể có thấy hay không, các ngươi tự rút lui.
Hai hắc y nhân chưa kịp nói gì, đã thấy thân thể chủ tử như bạch hạc thoáng cái phi ra không trung, thân pháp xuất quỷ nhập thần, đột nhập theo hướng giữa tòa biệt phủ.
- Sư huynh, một canh giờ sau chúng ta rút lui, còn điện hạ thì sao? – Bên trái ái ngại nói.
- Điện hạ chắc muốn một mình ở lại làm anh hùng đi! – Bên phải thở dài nói, trong lòng đoán rằng điện hạ không muốn bọn họ liều mạng.
…
…
Diệp Phương Thành thân pháp ảo diệu tinh vi, chọn chỗ tối mà nấp, linh hoạt khi ẩn khi hiện, đối với đám thuộc hạ thường xuyên đi tuần, gác của Diệp Đông Doanh, y luôn tìm cách qua mặt, tránh để đánh động, tiết kiệm thời gian cũng như sức lực… Mục đích chỉ cần tìm ra tung tích của nàng trong tòa biệt phủ rộng lớn kiên cố này.
Chính vì đi vội, cũng không tiện huy động người, chỉ có một mình y và hai thuộc hạ, y cũng không bao giờ nghĩ sẽ dùng cách đem toàn lực lượng tấn công biệt phủ, tả xung hữu đột với nhị hoàng tử kia một trận, cùng lắm chỉ một mình y thách đấu với hắn…
Dù sao đây cùng là địa bàn của hắn, chưa kể đến phụ hoàng của y đã có tính toán nào đó, tiếp tay cho Diệp Đông Doanh để hắn can thiệp vào chuyện của Tiểu Ly.
Nhắc đến mới hay, cả dưỡng phụ dưỡng mẫu đều gọi nha đầu đó là Tiểu Ly, Tiểu Ly, còn chưa biết thân phận thật của nàng. Rốt cuộc nên là Tiểu Ly bị dưỡng phụ dưỡng mẫu ép bái đường với y, hay là Yến Minh Cơ phi tử của phụ hoàng ~.~
Y đột nhập vào gần vòng trong của biệt phủ, nơi đây tĩnh lặng hơn, nhưng đồng thời cũng là vòng nguy hiểm nhất, nơi các cao thủ thuộc hạ của Diệp Đông Doanh ẩn nấp, nếu một mình đối chọi với cả nhị ca cùng đám thuộc hạ, e rằng y cũng không an toàn đem nha đầu kia ra…
Dãy phòng trước mặt có thuộc hạ đứng gác, chưa kể còn có một căn phòng ở giữa có đèn sáng. Diệp Phương Thành tiếp cận gần hơn, mỗi bước nhẹ tựa lông ngỗng, ánh mắt quan sát.
Căn phòng này xem chừng kín mít, chỉ có một cửa ra vào. Khi phi thân lên xà ngang ở hành lang bên trái nhìn sang, từ góc độ gần này nhìn thấy, ánh nến trong phòng phản chiếu ra mấy thân ảnh giống như một nữ nhân đang quỳ bị trói dưới đất, còn có một vài bóng nam nhân…
Diệp Phương Thành đôi mắt sắc lạnh lẽo nhất thời bỏ qua mọi biểu cảm, tay rút lấy nhuyễn kiếm bên hông, kiếm vừa rút ra, người cũng lao đến phía đó, chỉ trong một nháy mắt, kiếm lóe lên thành mấy vệt sáng, mấy thuộc hạ kia còn chưa kịp hô lên đã ngã dưới đất…
Y một kiếm chém cửa phòng bước vào, gương mặt u lãnh vô sắc như một cái âm hồn sát thủ… Ánh mắt hướng vào phòng, thoáng hiện lên thần thái bất ngờ.
Là bẫy!
Thiếu nữ bị trói kia không phải nha đầu đó, còn đám người kia đã lập tức rút binh khí, so với đám đứng ngoài cửa chỉ là bù nhìn, thì đám này có thể coi là cao thủ.
Trong lúc y chuẩn bị tinh thần đại khai sát giới, đánh nhanh rút gọn còn chuyển hướng khác tìm, đột nhiên sau bình phong một giọng nữ tử quen thuộc vang lên:
- Nhị điện hạ mất công lo trước sắp xếp, phòng ngừa vạn nhất có kẻ sẽ đến phá đám, quả nhiên lo không thừa, có điều ta không nghĩ lại là ngươi, Thành Nhi!
Nữ tử mặc y phục màu trầm, thân thể linh hoạt, khí chất như phù dung bước ra, ánh mắt nhiều sắc thái nhìn y. Tuy là nàng hờ hững nói mấy câu, nhưng không ngờ được Thành Nhi một lời còn chưa mở, chỉ vừa liếc qua nàng một cái, nhuyễn kiếm cũng không quên vung lên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...