Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Một nam nhân mỹ mạo phi phi thường thường, nửa thần tiên nửa yêu mị, phong lưu tài tử vô song, trên đời này còn ai khác ngoài hắn…

Diệp Thần Hi!

Là hắn sao, như thế nào hắn lại đến được đây?

Ta sửng sốt nhìn hắn, cho đến lúc ngộ ra ánh mắt bình thường yêu diễm của đã hắn bừng lên ngọn lửa nhìn về phía này nãy giờ, ta mới bối rối tìm cách che lại thân mình… Mà tên Diệp Đông Doanh cũng đã đứng lên.

Đã lâu không trông thấy hắn kể từ lúc ta trốn đi, yêu nghiệt hắn vẫn đẹp đẽ như vậy. Nhưng nếu nhìn kĩ thì thấy hắn có vẻ gầy hơn, giống như thời gian qua hao tổn không ít tâm tư. Phải rồi, nhất định vì ta trốn thoát, cũng sẽ gây cho hắn không ít khó khăn, chưa kể đến còn phải đối phó với đám anh em huynh đệ của mình. Chưa kể đến, bộ dạng lúc này của hắn có phần mệt mỏi vất vả, giống như đã vội vã đường xa đến đây. Chỉ cần thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, thấm trên y phục của hắn thì biết…

Tuy nhiên, nhìn ở góc độ nào, thì hắn vẫn đẹp, vẫn bắt mắt quyến rũ, chẳng vậy mà ta lại gọi hắn là yêu thần…


Mà lúc này đây, yêu thần đang sừng sững đứng trong gian phòng, ánh mắt sau khi đảo qua ta, chuyển sang nhìn Diệp Đông Doanh …

Tên nhị hoàng tử chuyển thành bình tĩnh, ánh mắt thâm độc cười:

- Còn nói không phải là một đôi gian phu dâm phụ, chưa gì tình lang đã tìm đến đây rồi sao?

Không khí chuyển sang vô cùng sát khí, Thần Hi nheo mắt, Diệp Đông Doanh cũng dè chừng, ta cảm thấy tên nhị đang chuyển bị vận ác công phu giống như hôm đó ở trong rừng…

Thần Hi, tên nhị này nội công rất cao, nếu giao chiến giáp lá cà, liệu ngươi có phải là đối thủ của hắn không?

- Xem ra bát đệ nhanh chóng đến được đây, lọt vào tận cùng phủ đệ của ta, cũng không phải đi một mình đi? – Diệp Đông Doanh tinh vi đánh giá.

[ Làm thế nào mà Phi Hương cùng đám thuộc hạ kia lại hỏng việc vậy, hắn còn tính toán sẵn rồi cơ mà…]

- Nhị hoàng huynh không thấy mình đã quá trớn sao? – Âm điệu của Thần Hi tưởng chừng bình tĩnh giống Diệp Đông Doanh nhưng lại ngầm chứa ý tứ phẫn nộ.

- Bát đệ, nói trắng ra, ngươi không phải chỉ muốn tranh giành với ta thiên hạ, mà cũng muốn tranh đoạt cả người đàn bà này? – Diệp Đông Doanh đối đáp không thua thiệt.

Hai tên huynh đệ này, có một điểm duy nhất giống nhau là lúc bình thường có vỏ bọc che đi dụng tâm, tên nhị ra vẻ thông thái đường hoàng tĩnh tại, còn tên bát lại một bộ dáng phong lưu tình thánh.


Diệp Thần Hi thì dường như định lực có phần tốt hơn, giống như hắn đã quen với hoàn cảnh bất hạnh bị cha anh nghi kị, cho nên thường hiếm thấy hắn biểu lộ cảm xúc thật, hắn thường nửa đùa nửa thật, kẻ này đúng là đến chết vẫn phong lưu. Đặc biệt sau ánh mắt bừng lên ngọn lửa lúc mới xông vào phòng, bây giờ trực tiếp đối chọi với kẻ thâm hiểm Diệp Đông Doanh, hắn lại cố tỏ ra bình tĩnh không thất thế…

Nếu như Diệp Đông Doanh đã ngầm vận công trong bàn tay, Thần Hi cũng đã phẩy ra cây quạt của mình, có điều cây quạt này không phải là cây quạt hoa anh đào thường thấy của hắn mà là một cái hắc phiến kì dị, phía trên quạt vẽ bằng mực trắng, họa những khóm trúc tinh xảo… Để ta đoán xem, đây mới là vũ khí thật của hắn, ta đoán rằng giữa các nan quạt sẽ có ám khí, kim châm, thậm chí còn có đủ loại độc dược…

Đừng nói họ sẽ quyết đấu ngay tại đây. Hai kẻ này, cũng không phải một chính một tà, nếu xếp cho Diệp Đông Doanh vai phản diện, thì Hi Nhi cũng không giống chính diện, hắn giống như nửa chính nửa tà.

Không khí nặng nề, tưởng chừng có những luồng áp lực ngạt thở.

Giữa lúc tưởng chừng Thần Hi và Diệp Đông Doanh còn giao đấu bằng nhãn quan, ta bỗng thấy Thần Hi có chút nghiêm túc hướng ta nói, hơi giống như cậu chủ cấp mệnh lệnh:

- Cơ Nhi, mặc xiêm y vào!

- Hả?


- Muốn ta mặc cho?

- Không…không có! – Bỗng nhiên ta lại luống cuống, cập rập nhặt y phục mặc vào.

Hắn và Diệp Đông Doanh tưởng vẫn đang giao đấu nhãn quang và sát khí? Một kiểu thăm dò trước khi giao đấu của cao thủ giang hồ sao ~.~ Ta không có võ công, cũng không hiểu gì sất, cho nên cái này đối với ta nó ở tầm cao quá, chỉ cần ta không bị bàn tay ác độc xấu xa của Diệp Đông Doanh chạm vào là được, lần này ta nhất định làm cổ động viên cho Hi Nhi, những chuyện khác tính sau.

Mặc xong y phục của mình, ta thấy dưới chân giường còn có cái dây lưng khá đẹp của Diệp Đông Doanh, ta không suy nghĩ gì mà lấy nó làm vật dụng để cổ động, nhiệt tình giống như ngày trước ở trong đội cổ vũ cho mấy anh tuyển thủ bóng rổ cao to đẹp trai trong trường.

- Hi Nhi cố lên! Hi Nhi cố lên! Hạ hắn đi! – Ta biết rằng cổ động rất có tác dụng, ngoài việc nâng cao tinh thần phe mình, còn có tác dụng hạ thấp tinh thần phe địch.

Mặt Diệp Đông Doanh lúc này tối sầm, bàn tay năm ngón siết lại, nghe cả tiếng răng rắc đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui