Ta đờ đẫn, có chút lúng túng, quay sang nhìn “Minh Nhi”, thấy con chồng đang nhếch môi cười khinh miệt mẹ kế, ánh mắt lại có phần như đón chờ xem kịch hay.
- Nương nương, bệ hạ muốn người lại gần một chút! – Lão công công bên cạnh vội nhắc.
Ta ái ngại đứng lại, tiến gần tràng kỉ một chút, thấy lão hoàng đế vươn tay già nua gân guốc ra bắt lấy tay mềm mại của ta, chút nữa ta không kiềm chế nổi mà hét lên hai từ: “ Dê cụ!”. Ta muốn rút tay lại, thấy lão hoàng đế giữ chặt, thì ra tuy bạc nhược, lão vẫn còn chút công phu đi.
Con lạy ông, già rồi, đừng làm chuyện ham hố như vậy >.
Chí ít ta không thích Thần Hi, nhưng khi hắn chạm vào ta cũng không ghê tởm như vậy, vì hắn là soái ca, vì hắn trẻ tuổi, còn phu quân ta đã quá già rồi…
Lão vuốt ve đôi bàn tay ta, ánh mắt cũng đưa lên nhìn ta một lượt đánh giá. Thì ra những người mang dòng máu hoàng tộc đều thích dùng đôi mắt ngầm đánh giá đối phương như vậy.
- Ái phi, trẫm bệnh tật như vậy, không thể hảo hảo yêu thương nàng, nàng không trách trẫm đêm qua không có ân sủng ngươi chứ?
- Thần thiếp không dám.
Trời ơi, ta mong ngươi bệnh còn chả được, mừng vì ngươi bệnh còn chả kịp. Lão sắc lang này, chẳng nhẽ ngươi vẫn còn muốn xyz, sau đó ngươi chết rồi, dìm hàng một nữ nhi trẻ như ta trong cung làm góa phụ? Đến con trai thứ tám của ngươi còn lớn hơn ta mấy tuổi…
- Ái phi, ngươi thật đẹp… – Hoàng đế vui mừng tán dương, sau đó nhắn nhủ mà nói – Đợi vài hôm nữa trẫm khỏe lại, sẽ bù đắp lại cho nàng…
Toát mồ hôi lạnh, thôi khỏi đi ông ngoại >”
Ta tránh ánh mắt của lão, đập vào mắt ta gương mặt Diệp Khởi Minh đang vất vả cố nén nụ cười châm chọc khinh bạc.
- Bệ hạ, thần thiếp không quấy rầy người nghỉ ngơi! – Ta thực sự muốn tìm cách té khỏi đây ngay.
- Ái phi… khoan đi… lát nữa nàng có thể ở lại trò chuyện cùng trẫm! – Lão hoàng đế làm ra bộ mặt tội nghiệp ủy khuất.
Buồn nôn! Nếu như năm mươi năm trước, ắt ta sẽ có chút động lòng, nhưng không phải bây giờ…
- Phụ hoàng, nương nương nhất định sẽ ở lại với người! – Con trai hắn tiếp lời, mục tiêu chính là công kích ta – Hơn nữa, còn là vĩnh kết đồng tâm, mãi không xa rời!
Sau này ta mới hiểu ẩn ý lúc đó mà gã tinh tinh nói: Cái Đông quốc hoàng triều này còn hủ tục tuẫn táng phi tử (nhập cung dưới ba năm mà không có con) theo thi hài hoàng đế… Cái vĩnh kết mà hắn nói chính là ám chỉ như vậy…
- Lão tứ, từ bao giờ mà kẻ thất phu như ngươi cũng có mồm mép vậy! – Lão hoàng đế nheo nheo mắt, nhưng vẫn không giấu nổi hài lòng.
Ra đây chính là Tứ hoàng tử, mới gặp mà đã muốn tuyên chiến ta? Mà có lẽ vì câu nói đểu của ta đã khiêu chiến trước ~.~
Ta lườm Tứ hoàng tử, hắn không lườm lại mà chỉ nhìn ta một lát là đảo ánh mắt, giống như rất khinh. Con bà ngươi, ngươi có cái gì to hơn cái xác chứ?
Ngay sau đó, lại có nô tài khác vào bẩm báo, có tam vị hoàng tử cùng đến thỉnh an, ngoài bát hoàng tử Diệp Thần Hi ta đã biết, còn có nhị hoàng tử Diệp Đông Doanh, ngũ hoàng tử Diệp Phương Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...