Tên tứ hoàng tử này có phần chơi trội, bao nguyên cả khách điếm…
Lúc đoàn người ngồi dưới lầu trệt đợi tiểu nhị bưng thức ăn lên, hai tay ta vẫn còn bị xích, như một kẻ bị kì thị, cho ngồi riêng một bàn ở trong góc…
Đám thuộc hạ của Diệp Khởi Minh chia nhau ngồi các bàn, còn tứ điện hạ cao quý đương nhiên một mình chiễm trệ ngồi ở cái bàn chính giữa…
Kì thị, thực sự là kì thị…
Tiểu nhị lần lượt bê thức ăn lên, xếp đầy bàn tứ hoàng tử xong liền phân phối cho các bàn khác, như thế nào mà không đến lượt ta có thức ăn?
Thậm chí đám người đã bắt đầu ăn, cũng không thấy thức ăn của ta được mang lên…
Mùi thức ăn thơm nức cứ quyện đi quyện lại vào mũi, tra tấn cái dạ dày rỗng sôi ùng ục của ta. Hổ báo chết tiệt kia, ngươi cố tình hành hạ bà cô này >” Ta đói đến rũ người đi, chắc nhìn vào sẽ giống như một đóa hoa ủ dột, sắp khô héo vì không được nuôi dưỡng… Mà cái tên tứ hoàng tử kia vẫn tự nhiên ăn uống, vừa ăn vừa uống rượu, đám thuộc hạ của hắn cũng là một tập đoàn phàm phu tục tử, tên nào tên đó to xác, cũng vừa ăn vừa nốc rượu, nói chuyện đàm đạo ầm ĩ cả một đại sảnh ~.~
Haiz, ta nên làm gì? Khóc tiếp? Không còn sức để khóc, nếu lúc nãy không khóc thì bây giờ cũng không đói như vậy… Cuối cùng ta đành leng keng xích sắt ra trước mặt hắn, thản nhiên ngồi xuống.
- Tứ hoàng tử! Cho bổn cung ăn!
- Hừ, cái bộ dạng xảo quyệt nãy giờ của ngươi đâu? – Hắn trừng mắt nhìn ta, có phần muốn cảnh giác.
- Đây…a! – Hắn muốn nhìn thì ta diễn lại, thỏ non xinh đẹp ngây thơ, âm thầm lẳng lơ đã quay lại.
Trong một giây hắn cứng đờ người, ta lập tức thừa cơ vươn tay lấy miếng chả, không câu lệ ăn.
Thế nhưng tên hổ báo này vừa tỉnh ra lại lập tức phát hỏa, một tay đập xuống bàn, bát đĩa đều vỡ hết, cái bàn gỗ chắc chắn đến vậy mà cũng tan thành mấy mảnh, thức ăn rơi rớt không còn lại gì…
Cũng may thần kinh của ta hiện giờ rất tốt, nên vẫn nuốt được miếng thức ăn, hơi nghẹn nhưng cũng trôi được xuống dạ dày.
- YẾN MINH CƠ! – Hắn như giận quá mất kiềm chế – Ta cảnh cáo ngươi, không được bày cái bộ dạng đó trước mặt ta!
- Vậy…. vậy… nên bày bộ dạng gì…? – Ta run rẩy lập cập, hai mắt ngây ngô to tròn sợ hãi, cái này gọi là double hit ^.^
- Ngươi! Ngươi… – Ta cảm thấy hắn sắp rít lên – Tốt nhất là nên dùng bộ mặt thật của ngươi!
- Ta… cái nào cũng là mặt thật… – Ta đưa tay lên vuốt ve gương mặt kiều diễm – Cái này… không phải mặt thật sao, ta còn không có trang điểm… Minh ca…!
Hai cái chữ “Minh ca” ngòn ngọt này nói ra làm miếng chả trong dạ dày ta lại muốn trồi lên, nhưng đồng thời cũng là cú giáng lớn vào đầu hắn… Ngươi chết đi!
Dùng mỹ nhân kế vốn là một trong những cách không minh bạch gì, nhưng vì tự do của bản thân, ta phải dối lương tâm mình một chút…
Diệp Khởi Minh một hồi lại càng thêm tức giận, giơ tay chỉ vào mặt ta thị uy:
- Cảnh cáo ngươi dâm phụ, đừng có loạn ngôn, nên nhớ ngươi vẫn còn là phi tử của hoàng đế!
Ngươi còn nhớ ta là kế mẫu của ngươi sao, vậy ngươi đang đối xử với quý phi như nào vậy? Trong lòng ta cũng đầy lửa giận, được thể mượn nỗi tức giận đó phát ra ngoài, thêm phần hiệu quả cho cú hit cuối cùng này…
Lần này ta như không cam tâm, cũng không làm ra bộ dáng yếu đuối, hét lớn vào mặt hắn mọi điều bức xúc, tựa như con giun xéo lắm cũng quằn, thục nữ cũng có thể phát cáu:
- DÂM PHỤ, CÁI GÌ CŨNG DÂM PHỤ, TA ĐÃ LÀM GÌ ĐỂ NGƯƠI GỌI LÀ DÂM PHỤ? – Vì ấm ức, nước mắt cũng dễ dàng trào ra, giọng ta hơi lạc đi nhưng vẫn hét lớn, liều lĩnh ngang tàng xen lẫn bi ai – NGƯƠI TƯỞNG TA MUỐN GẢ CHO MỘT LÃO BẢY MƯƠI? CHÍNH TA CÒN KHÔNG CÓ QUYỀN LỰA CHỌN ĐÃ BỊ ÉP GẢ, TA VÌ HẠNH PHÚC BẢN THÂN MUỐN TÌM MỌI CÁCH TRỐN ĐI, NHƯNG LẠI XUI XẺO BỊ NGƯƠI BẮT ĐƯỢC, TA CÁI GÌ CŨNG BẤT HẠNH, CÁI GÌ CŨNG ĐỂ NGƯỜI ỨC HIẾP, NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÀ TA, NGƯƠI CÓ QUYỀN GÌ NÓI TA NHƯ VẬY?
Nói rồi ta quẹt ngang nước mắt, quay người đi về phía cái bàn trong góc, một mình lặng lẽ ngồi xuống…
Ta không nhìn qua hắn, nhưng cũng đoán được mấy phần cái bộ dạng tê cứng của hắn hiện giờ ta sao… Có lẽ trước khi về kinh thành, ta tấn công thêm vài đợt nữa, biết đâu sẽ có cơ hội đào tẩu…
Ta còn đang suy tính, đã thấy hắn thần thái phức tạp, không hẳn hoàn toàn là tức giận mà bước lên lầu, sau đó đám thuộc hạ cũng chia nhau đi nghỉ, còn ta như sắp xếp ban đầu bị một thuộc hạ của hắn áp giải vào cái kho cũ…
…
…
Đến tối, khi ta nằm co quắp trên đống rơm, còn đang thầm chửi rủa tên hổ báo, chợt thấy cánh cửa kho được mở ra, một vị thiếu phụ, dường như là người nhà chủ khách điếm bước vào, nhẹ nhàng nói với ta:
- Cô nương, xin đi theo ta!
- Đi đâu vậy?
- Đây là ý của thiếu gia các người! – Thiếu phụ nọ dắt ta ra.
Thiếu gia, ai là thiếu gia các người ~.~
Thiếu phụ nọ dẫn ra đến một phòng khác, bên trong có cả bồn gỗ chứa nước nóng, đặt sẵn một bộ y phục mới, liếc qua đủ biết là lụa thượng hạng.
- Cô nương, xin cứ tắm rửa trước! – Trong lúc ta còn ngây ngô thì thiếu phụ đã bước ra ngoài khép cửa lại.
Ta rất tò mò, nhưng sau cùng thấy người ngợm khó chịu vì một hai ngày nay không được tắm rửa, bèn không kiêng nể mà thoát ra y phục cũ, nhảy vào thùng gỗ tịnh thân ~.~
Nước nóng nhanh chóng làm ta cảm thấy thoải mái từng cái lỗ chân lông, làn da trắng mịn của ta sớm trở nên sạch sẽ, thêm sắc hồng hào, càng nhìn càng yêu…
Ta mặc thử vào bộ xiêm y mới, cũng rất vừa vặn, có điều thứ xiêm y này lại nữ tính quá, là loại y phục dành cho các thục nữ khuê các ngày xưa trong phim…
Ta… Ai da, bản thân ta không còn là thục nữ >” Ta mặc xong y phục, buộc tóc đơn giản rồi bước ra ngoài. Thiếu phụ dẫn ra lên lầu trên của khách điếm, thông thường lầu này chỉ dành cho khách vip, toàn các phòng ăn lẫn phòng nghỉ cao cấp.
- Cô nương, mời! – Thiếu phụ đứng trước một gian phòng, có ý dừng lại, mời ta vào.
Nấn ná một chút, ta cũng đẩy cửa bước vào…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...