Chọn thiên hạ, chẳng chọn giai nhân C33
[Nửa đêm u tịch nơi hoàng cung Đông quốc, chính tại Dưỡng Tâm điện cao quý nhất của hoàng đế.
Lão hoàng đế phất tay cho tất cả đám nô tài rời khỏi, khi cánh cửa tẩm phòng khép lại, cũng là lúc lão vịn ghế đứng lên… Chí ít vào lúc này, lão có thể đi được từng bước nhỏ, không cần biết bao giờ sẽ chính thức tàn phế.
Lão khẽ đến gần long sàng, cúi xuống đất, xoay xoay một thứ cơ quan bí mật nào đó, chợt phía sau bức tường xuất hiện một cánh cửa, phía đằng sau tăm tối hun hút…
Lão cầm một viên dạ minh châu lớn, chậm rãi không vội, từ từ lần mò xuống theo những bậc thang. Càng xuống bên dưới càng lạnh, bởi dưới đó chính là một căn hầm băng.
Căn hầm băng bình thường lạnh lẽo u tối này, lại là thánh địa riêng của lão, căn bản cũng có thể ở đây luyện công, mà cũng có thể để lão tìm đến một thứ đáng giá…
Tảng băng dày trong suốt, nơi đó đang lữu giữ thân xác một người phụ nữ, thoạt nhìn cũng thấy nữ nhân này khi chết cũng đã ngoài tứ tuần, nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp thanh lệ…
Lão hoàng đế đưa bàn tay già nua lên mặt lớp băng vuốt ve, hệt như một thứ trân bảo đáng giá…
- Linh Nhi, đã rất lâu rồi phải không? Ta còn nghĩ không thể đứng lên nổi… - Nói rồi cười có phần trào phúng – Ta không tự tin sống đến trăm tuổi, nhưng cũng nghĩ bản thân không thể ngã bệnh sớm như vậy, lại còn suýt nằm liệt giường, nên ta nghi hoặc không biết có phải hài tử nào đó đã bí mật hạ độc phụ hoàng này không?
Tất nhiên, người phụ nữ kia chỉ là một xác chết, không thể đáp lại. Lão hoàng đế ngồi xuống một tảng băng bên cạnh, vận khí công…
- Hài tử của nàng… đã trưởng thành đến mức kinh ngạc, chút nữa ta đã mất cảnh giác, làm sao có thể kém cỏi được chứ, nó là hài tử của nàng mà… - Lão xa xăm nói – Nhìn lũ trẻ lớn lên, ta thực sự buồn nhưng không tránh khỏi, chúng y hệt ta năm đó, vì quyền thế mà tranh đoạt, chẳng có đứa nào thật lòng hiếu lễ với ta, người hiếu lễ với ta là đại hoàng tử thì lại yếu đuối không bảo vệ nổi bản thân mà vong mạng dưới tay người khác, đó là đứa con chân thành nhất, cũng là đứa con ta yêu thương nhất…
Dưới sự im lặng của khối băng cất chứa thân xác người phụ nữ hoàn mỹ kia, lão hoàng đế không ngại từng chút bộc bạch lòng dạ.
- Ta có bao nhiêu đứa con trai, nhưng chỉ yêu thương đại hoàng tử, cũng như có bao nhiêu nữ nhân, cũng chỉ đặc biệt yêu thương một mình nàng…
Phải, là nữ nhân duy nhất lão đem thân xác nàng về cất giấu dưới Dưỡng Tâm điện, đời đời kiếp kiếp ở gần lão.
Người phụ nữ Trịnh Vân Linh này, là người hồi trẻ lão yêu đến thống khổ, cả hai đã tốn mười mấy năm vô nghĩa, kết quả nàng vẫn không lấy lão mà chọn gã vương tử Viên quốc hiền lành nhu nhược…
- Nàng có thấy không Linh Nhi, cuối cùng ta vẫn có thiên hạ, vẫn đoạt được nàng về, như vậy có phải ta thắng không? Lẽ ra hoàn hảo, chỉ trừ…
Nghĩ đến chuyện đó, lão đứng bật dậy, thẳng hướng nhìn vào người phụ nữ như truy vấn, có chút điên điên khùng khùng:
- NÓI! NÓI MAU, THẦN HI CÓ THỰC SỰ LÀ HÀI TỬ CỦA TA? HAY LÀ CỦA HẮN? NÓI!
Im lặng, sau cùng lão bật cười lên:
- Nàng có thể nói dối ta bất cứ điều gì, những với chuyện này lại luôn luôn im lặng, không thừa nhận, cũng không chối bỏ! Hừ, may là lão bát sinh ra có màu mắt đen giống nàng, nếu nó mang màu đặc trưng của hoàng tộc Viên quốc, ta đã không để hậu họa sống trên đời!
Sau cùng lão lại thản nhiên như không mà từ từ nói tiếp:
- Nếu nó thực sự là hài tử của ta, đã là người ta chọn để giao đế vị này… thật đáng tiếc, nàng hãy trách nghiệp chướng của nàng đi, nếu nó là con của hắn, nó âm mưu hồi phục Viên Quốc, đoạt lại thiên hạ của ta, ta sẽ diệt trừ nó, đúng vậy, ta sẵn sàng mượn tay một vài hoàng tử khác, trong chuyện này không cần ta trực tiếp ra tay, cũng có huynh đệ muốn lấy mạng nó rồi, phải không? Nàng biết hài tử của nàng ghê gớm thế nào? Nó đã tính toán đến xây dựng quân đội, nó muốn tạo phản, thật đáng tiếc, mọi việc nó làm đều gần giống như ta trước đây… – Vừa nói lão vừa cười cuồng ngạo –… Không phải trấn quốc bảo vật đã mất tích mười lăm năm trước khi nàng đột nhập vào Chính điện, mà bản chất ta cũng chưa từng có nó, ta chính là một kẻ tạo phản, soán ngôi của phụ hoàng, khiến ông ta tức đến mức nuốt luôn cả thứ trấn quốc ngọc đó vào bụng. Thứ ngọc vô tri đó chẳng là cái gì, chỉ là một cái biểu tượng mê tín, không phải ta đã nắm giữ quốc gia này, khiến càng trở nên hùng cường hơn suốt mấy chục năm sao? Mấy dạo đây nhàn rỗi, ta thử tìm cách phân tán các đối thủ của Thần Hi đi xa một chút, để trực tiếp đối mặt với nó, nhưng bây giờ cũng có việc làm rồi, ta sẽ sai chúng đi tìm quý phi kia về, để xem sau đó Hi Nhi của nàng, xoay sở sao với tội danh câu kết ngoại bang phản quốc?]
…o0o…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...