Ta thuê một xe ngựa rời xa kinh thành xuống phía Nam.
Mọi việc trước mắt không có gì đáng lo, tiền của ta còn rất nhiều, số tiền này dè xẻn thì cũng tiêu đủ trong một năm không cần làm việc. Chỉ là thời gian của ta không còn nhiều, bí phương thập ngũ tán gì đó chỉ còn mười ngày nữa sẽ tiếp tục phát tác, đến lúc đó không tìm được người giải độc, chẳng nhẽ ta đành cam tâm hi sinh tính mạng, xuyên về thế giới cũ? Ta còn chơi chưa đủ mà…
Muốn sống thì chỉ có cách vác mặt về gặp Thần Hi? Không thể nào… Mà nhỡ đâu tên biến thái đó đang ngồi vểnh râu, tin rằng thứ độc hạ cho ta không có phương pháp giải, chỉ có mình hắn có thuốc giải cho nên đợi mười ngày sau ta tuyệt vọng sẽ lù lù xuất hiện…
Không được, ta cần phải cẩn thận, đi càng xa càng tốt, cũng phải đề phòng vì biết đâu đang có mấy cái đuôi bám theo ta…
Để chắc chắn hơn, ta dừng lại ở một trấn nhỏ, mua một đống nữ trang, phấn son, xong lại vào một tiệm quần áo lớn nhất, chọn ra những bộ lòe loẹt kinh dị nhất, mà cũng không cần theo bộ, cứ mua bừa sao cho càng kinh khủng càng tốt, ví dụ cái quần màu xanh nõn chuối với cái áo màu cam chói lọi, mặt vào hệt như một cục dạ quang.
Gương mặt thanh tú diễm lệ của ta cần phải hóa trang cho không ai nhận thấy. Ta không biết làm mặt nạ da người như Hi Nhi, nhưng không phải là không có chút khéo léo.
Ta đem mày liễu vẽ thành mày kiếm rậm, hơi xiên xiên lên giống của tên hổ báo tứ hoàng tử, căn bản ta thấy trên mặt hắn thứ nhìn vào khiến ta ngứa mắt nhất là cặp chân mày nam tính trông có phong độ… hừ, đường đường nam tử hán đại trượng phu mà lúc nào cũng tỏ ra khinh ghét, muốn gây thù chuốc oán với bổn cô nương liễu yếu đào tơ…
Ta đắp phấn để mắt trở thành một mí, tô son thật đậm để môi cánh hoa trông dày gấp hai lần, hệt như môi cá ngão, dưới đuôi mắt chấm thêm một cái nốt đỏ chói.
Ta đang học theo cách hóa trang mà các nữ hiệp trong tiểu thuyết hay làm, nhưng nếu đã muốn hủy hoại nhan sắc, ta cần phải hủy hoại triệt để.
Vì vậy ta không quên độn mông để trông mông bành ra giống mẹ sề, còn độn ngực để trông nó xệ xệ xuống, cái này gọi là ngực tấn công, mông phòng thủ đó, thật khiến cho con người nhìn thấy muốn chạy xa…
Cũng may thời tiết không nóng lắm ~.~
Cuối cùng là ta ngụy trang bàn tay đẹp đẽ thò ra của mình bằng cách đeo mấy cái nhẫn dầy kín mười ngón tay, sơn móng tay mỗi ngón một màu, cũng không cần quan tâm có bị lem luốc không…
A, chưa hết, còn tóc. Ta tết hai bím hai bên, bình thường kiểu này trông thục nữ và hơi nhà quê, nhưng kết hợp với gương mặt và vóc dáng của ta hiện giờ nó đả kích không chịu nổi, để thêm phần độc, ta đeo vào mỗi bím tóc một quả chuông, mỗi khi di chuyển, hai bím tóc lất phất, nó có thể phát ra thanh âm leng keng leng keng…
Kiệt tác của ta chính là biểu tượng thời trang mới nhất! Đảm bảo cao thủ dị dung Diệp Thần Hi có đứng trước mặt ta cũng phát run, kêu một tiếng sư phụ ha ha…
Vì thấy ta dị hợm, mỗi bước ta đi trên đường không thiếu người chỉ chỉ trỏ trỏ, nhiều người đang ăn mì bên quán vệ đường còn sốc, hai sợi mì chui ra khỏi mũi…
Ta vênh mặt lên một chút, đường hoàng mà đi, trên gương mặt còn tỏ ra bình thản không thái độ, một chút lãnh đạm giống như các mỹ nữ đi trên đường, vì muốn bỏ qua những ánh mắt khiếm nhã của thế tục mà tỏ ra bàng quan lạnh lùng…
Hai quả mông của ta thắt hơi lỏng, vừa đi nó còn lủng lẳng, thấp thoáng dưới cái quần lụa xanh nón chuối, trông giống như là lợn nái đã đẻ mười lứa vậy ~..~
Cũng vì ta trông quá kinh tởm, không có phu xe nào muốn cho ta lên, nhưng ta vốn có tiền, trả cho họ gấp ba lần, không muốn chở cũng phải nhắm mắt mời ta lên xe…
Nửa ngày sau nữa, ta lại vào một trấn khác, Thủy Nguyên trấn nằm bên cạnh một con sông, bên còn lại thì giáp một dãy núi, phong cảnh khá là hữu tình…
Ta rất muốn ngắm cảnh, nhìn ngó xung quanh, chơi bời thỏa thích nhưng đó là việc có thể vô tư làm sau khi giải được thứ độc bó buộc sinh mạng ta.
Ta hỏi đường đến những danh y giỏi nhất, sau khi xem mạch cho ta xong, họ đều lắc đầu, họ nói rằng họ không biết thứ độc này…
Một ngày sau, lăng xăng khắp chốn ta không đạt được mục đích, cả cái trấn này, đến cả lang băm ta cũng đã xem qua, nhưng đều cảm thấy không khả quan…
Trong đầu ta lập lờ hình ảnh…
[Ác ma Thần Hi, phẩy quạt nhếch môi cười: “ Bảo bối, đã sợ chưa, còn không mau trở về!”…
Một ta bé nhỏ tội nghiệp, gần đến ngày phát độc, thân thể càng khó chịu, khép nép hạ mình cầu xin hắn: “ Hi, ta biết rồi, mau cho ta giải dược!”
Thần Hi vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế: “ Không dễ dàng thế được, tội nàng bỏ trốn tính thế nào?”
“ Tính thế nào? Ta khó chịu quá, mau cho ta thuốc giải…”
Hắn âm độc tà mị cười, ánh mắt dán trên người ta: “ Trừ khi nàng làm cho ta hết tức giận!”
“ Làm thế nào?”
Hắn gấp quạt, chỉ về phía góc phòng: “ Làm chuyện trên cái giường kia, chuyện khiến cho tinh thần con người có thể sảng khoái ấy!” ]
Ta hét lên, xua tay loạn xạ, xua đi những liên tưởng kinh dị và có phần biến thái đó. Không phải ta trong đầu nghĩ biến thái, là Thần Hi biến thái >”
Không, dù thế nào, ta cũng phải đi ngao du thiên hạ, tìm một soái ca hiệp khách tiêu diêu tự tại, yêu nhau oanh oanh liệt liệt mới có thể đem lần đầu tiên trao cho hắn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...