Cho nên, cứ cho y đi trước, ta đi sau ra ngoài, cũng không cần nhanh nhẩu gì ~.~ Đi đến lối rẽ ở hành lang, vốn là ta định ra ngoài vườn đi đi lại lại một chút cho dễ ngủ, nào ngờ mới rẽ được hai bước, đã thấy cái giọng lạnh lùng thiếu thiện cảm:
- Quay lại!
- Hả? Chuyện gì đây? – Ta có chút ngây ngốc quay lại, bình sinh y vốn không phải loại người thích kiếm chuyện, còn không muốn nói chuyện với ta cơ mà.
Diệp Phương Thành sau một hồi tĩnh lặng như một cái hồn ma trong bóng tối dọa người mới lên tiếng, bình thường giọng điệu đã lạnh, bây giờ nghe lại càng rét hơn:
- Quay về phòng của ngươi ngủ. – Y một lời nói rồi rẽ sang hướng của ta, lãnh đạm bước đi thẳng.
Thì ra là thế? Y lại muốn đi hướng này, cho nên không thích ta đi cùng hướng sao? Hứ, bà cô không cần, ta về phòng ta ngủ…
[ Sau đó có hai gã hắc y nhân nọ, từ mái nhà leo xuống, vác chăn nệm ra khúc hành lang đó nằm, ai oán nhìn nhau mà không hiểu tại sao]
…
…
Sáng sớm hôm sau, ta đã dậy muộn, nhưng nhòm sang phòng vợ chồng Âu Dương lão nhân thấy có vẻ sẽ còn dậy muộn hơn.
Ta rửa mặt chải đầu xong xuôi mới nhớ ra là tên yêu thần đó mấy ngày nay không có ai tình nguyện chăm sóc, càng không có ai giúp hắn lau rửa chân tay mặt mũi, mặc dù bình thường ta không có lòng hảo tâm đến như vậy, nhưng cũng không muốn để vài ngày nữa hắn ta trở nên bốc mùi, dơ dáy khó coi, mà dù sao hắn cũng vì cứu ta một lần… Cũng có thể do tâm trạng ta dạo này không ổn định nên mới nhất thời sinh lòng tốt?! Hay độ cảm thông của ta với hắn cũng nhiều hơn chút ít khi biết được thân phận thật của hắn?? Ai da, cũng không biết nữa, lát nữa có thể đang rửa mặt hắn, ta sinh hứng chà sát, cào rách mặt hắn thì sao ~.~
Vì vậy ta lại xuống bếp, đun nước sôi rồi hòa một chậu nước ấm. Thời nay đun bằng củi thật là cực, cũng may ngày xưa ta đi cắm trại trong rừng cùng lũ bạn có chơi nghịch củi đốt lửa, thành ra chật vật một hồi cũng thấy nồi nước bốc hơi…
Lại nhớ ra quên cái khăn mặt, vì vậy ta lại chạy ra phía sau nhà, chỗ dây phơi quần áo lấy một cái khăn sạch…
Lúc ta quay trở lại bếp, đã thấy cái chậu nước ta đặt đó đã biến mất? Kẻ nào vô duyên lại lấy luôn chậu nước của ta vậy? Hại ta chạy xuống kho đồ lấy cái chậu khác, lúc bê lên phòng Hi Nhi đã thấy hai tên thuộc hạ trái phải kia cầm chậu nước đi ra, có vẻ như đã giúp Hi Nhi lau rửa rồi. Ồ, thì ra ta đã hiểu lầm hai gã đó…
- Tả, Hữu, các ngươi thật có lòng tốt! – Ta tán dương hai gã.
- Đa tạ thiếu phu nhân! – Hai cái miệng đồng thanh đáp, song lại quay sang nhìn nhau, có chút kì quặc khó hiểu…
…
…
Ta đói bụng xuống bếp làm cái gì ăn. Thời cổ đại thiếu thốn đồ nghề, máy móc làm bếp tân tiến, ta chỉ có thể đánh trứng với bột làm bánh. Tổng cộng ở đây cả thảy có bảy người, nhưng có lẽ chỉ cần làm năm phần.
Thứ nhất, Hi Nhi chưa tỉnh không ăn được, lát nấu cho hắn chút cháo loãng đổ vào miệng là được.
Thứ hai, có một kẻ chắc chắn sẽ không ăn bánh của ta làm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...