Chốn Hư Vô FULL


Hồ Lăng đi ra khỏi tiệm đồ nướng, đi trên đường vào buổi tối, cảm thấy cố họng mình có hơi khàn rồi.
Cô nhớ lại những gì mình đã phát huy khi nảy, cảm thấy cũng được đó.

Những gì cô nói với Tiểu Mi khi nảy, một nửa là lừa cô ta, một nửa là lời thật lòng.

Về mặt lý trí cô cảm thấy phải có một người chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện xảy ra suốt hơn một tháng nay.

Nhưng thông qua việc trò chuyện cùng A Tân và Triệu Lộ Đông, về mặt tình cảm cô lại có hơi…
“Haiz…”
Bỏ đi, không quan tâm nữa, dù sao cũng đã nói hết rồi.
Hồ Lăng thở dài một hơi rồi đi trên đường dành cho người đi bộ, xung quanh ngựa xe như nước, qua lại như con thoi.

Cô đã hả giận rồi, báo thù rồi, nhưng hình như cô không được vui như cô tưởng tượng.

Cô cảm khái về sự khác biệt và sai lệch giữa người và người, cũng cảm khái giữa những con người khác nhau, hình như cũng có gì đó tương đồng.
Nghĩ rồi lại nghĩ, thế mà Hồ Lăng lại cảm thấy hơi thổn thức.
Có một khoảnh khắc, cô bỗng hiểu được tại sao ở WHY X lại có cái suy nghĩ nhân nhượng cho khỏi phiền phức.

Vừa vừa thôi là được rồi đó, cố chấp cái gì, làm cho khoa trương vậy làm chi, có mệt tim không hả.
Cô đứng ven đường hít một hơi thật sâu, khi đang điều chỉnh lại cảm xúc, thì điện thoại reo lên.
Vừa nhìn, là Triệu Lộ Đông.
Cô nhận điện thoại một các không tình nguyện.
“Alo?”
“Cô đi đâu rồi?”
Nghe có vẻ giọng điệu của anh rất thoải mái.
“Ồ, tôi đi ra ngoài một chuyến, tôi nhờ A Tân trông tiệm giúp tôi rồi, đi về ngay đây.”
“Giọng cô làm sao thế?”
“Hửm?”
“Khóc à?”
Hồ Lăng lập tức lấy tay bịt loa điện thoại lại, có lẽ là do khi nảy có hơi kích động quá.
Ngay một gốc cây gần đó, Triệu Lộ Đông ngậm điếu thuốc, nhìn Hồ Lăng đang đứng phái trước để điện thoại ra xa, mặt thì nghiêng qua một bên lấy hơi mấy lần liên tục.

Sau đó trong điện thoại vang lên một câu nói nhẹ nhàng: “Không có, ai khóc đâu.”
Hồ Lăng nghe thấy một tràng tiếng cười khe khẽ, bất giác nhíu mày lại.
Có phải cái tên này uống nhầm thuốc rồi không?
Vừa chuẩn bị hỏi, Triệu Lộ Đông đã nói trước: “Haizz, Hồ tiên nữ, cô có phát hiện là mình có một tật xấu không?”
Hồ Lăng lập tức phản bác: “Anh mới có tật xấu đó!”
Triệu Lộ Đông: “Nói thật đó, có một vấn đề mà tôi phát hiện từ rất lâu rồi.”
Hồ Lăng hơi ngưng lại.
“Vấn đề gì?”

Triệu Lộ Đông: “Cô ấy à, mỗi lần đều đã quyết định xong rồi, sau đó lại bắt đầu trằn trọc suy nghĩ.”
Hồ Lăng: “……………………………………”
Cái gì thế này! Làm sai chuyện gì à?
Triệu Lộ Đông: “Cô xem nhé, chuyện của Nico cô cũng vậy, không chịu người ta, sau đó thì lại hối hận.

Bay giờ cũng vậy, đã có quyết định xong xuôi hết rồi, nhưng vẫn băn khoăn.

Có phải là cô chê tế bào não của mình nhiều quá không?”
Trước khi Hồ Lăng lên tiếng chất vấn, cô phải bác bỏ tin đồn cái đã.
“Chuyện của Nico tôi không có hối hận, cảm ơn.” Sau đó cô lại cảm thấy kỳ quái.

“Khoan đã, sao anh biết được, anh…” Cô cảm thấy có lẽ là A Tân nói gì đó với anh… nhưng cũng không đến nổi anh giống như con sâu trong bụng cô.
Đoán được à?
Lẽ nào đây là sự khác nhau giữa người là chủ và kẻ làm công?
Cũng không đến mức đó đâu…
Triệu Lộ Đông cười nói: “Chuyện qua rồi thì quá rồi, đừng có suy nghĩ lung tung nữa, chuyện nhỏ thôi mà.

Mau đi về đi, tối rồi đừng có đi lung tung ngoài đường.”
Nói xong, anh ngắt điện thoại.
“… Này!” Nghe âm báo bận, Hồ Lăng có hơi ngơ ngác.

Thật ra cô có chút ít tâm tư, muốn nói thêm mấy câu với anh nữa, vì cô cảm thấy những gì anh nói tối nay rất giống tiếng người, nghe xong thì tâm trạng cũng đã thoải mái hơn nhiều.
Nhưng cái tên này nói cúp là cúp.
Quả nhiên, Triệu Lộ Đông chẳng chịu thuận theo ý cô.
Hồ Lăng bĩu môi, sau đó lại nghĩ, câu cuối cùng anh nói “Mau đi về đi”, nghe cứ thấy nó kì kì… Nếu như anh ở tiệm, thì nên nói cô là “về đây”, “đi về” là sao chứ hả?
Có phải là anh cũng đang ở ngoài không?
Nghĩ đến một khả năng, Hồ Lăng bỗng quay đầu nhìn.
Con đường vào buổi tối mùa thu, bầu trời có hơi lạnh, trên vỉa hè có mấy người đi tới đi lui, nhưng chẳng có hình bóng quen thuộc.
Ở một gốc cây bên đường, rụng rơi hai phiến lá.
Hồ Lăng nhìn một lúc, hậm hực bỏ đi.
Khi về tới WHY X, thì đã hơn mười một giờ, cô nhìn cửa tiệm từ phía xa xa, trong bóng tối tản ra thứ ánh sáng yêu ớt.

Đẩy cửa vào, tất cả mọi thứ đều như bình thường.

Tối nay tiệm làm ăn khá được, khách khứa tập trung tinh thần, mạnh ai nấy chơi, xung quanh là tiếng bàn phím tiếng chuột vang lên dày đặc mà cô quen thuộc.

A Tân ngồi ở quầy thu ngân, không biết đang làm gì, cười đến nỗi cả người lệch cả người.

Cô đứng ở cửa nhìn một vòng, giữa lúc ngơ ngác bỗng có cảm giác hốt hoảng, bước một chân vào, hơi ấm phả vào mặt, như vừa bước vào một thế giới khác vậy.
Đóng cửa lại, những phiền não trên đường cứ như cũng bị khóa lại rồi.

A Tân ngẩng đầu nói: “Ôi, chị Lăng chị về rồi à.”
Hồ Lăng đi qua đó.
“Cậu đang xem gì đó, cười dữ vậy?”
“Một chương trình xem mắt dành cho người già.” A Tân cười đến nỗi hai mắt sắp bay ra ngoài rồi.

“Vui chết đi được! Đây là lần đầu tiên bà cụ gặp mặt ông cụ, MC hỏi bà cụ có yêu cầu gì, bà cụ nói “Sau khi ông ấy chết thì tiền hưu để cho tôi”, làm ông cụ tức lắm, “Sao mà bà biết tôi chết trước”! Hahahahahahahahahahaha!”
Hồ Lăng: “…”
Có lúc cô cảm thấy so với tiệm net thì A Tân càng thích hợp làm công tác ủy viên khu dân cư hơn, cho dù là giải quyết mẫu thuẫn hay đi sâu vào cuộc xống, đều rất bài bản.
Cô để túi xuống, đi vào sảnh nhìn một vòng, không thấy Triệu Lộ Đông.
Cô vờ như vô tình hỏi: “Ông chủ đâu?”
A Tân: “Anh Đông? Ra ngoài rồi.”
Tim Hồ Lăng nhảy thịch: “Ra ngoài từ bao giờ thế?”
A Tân: “Không để ý, sao thế, chị có chuyện tìm anh ấy à?”
Hồ Lăng: “Không, cậu chơi tiếp đi, chị đi trông tiệm.”
Sau khi Hồ Lăng đuổi A Tân đi, ngồi vào chỗ ở quầy thu ngân, có hơi điều chỉnh lại camera trong tiệm.

Cô rất rất rất muốn biết, rốt cuộc Triệu Lộ Đông có đi theo cô ra ngoài hay không.
Kết quả thì khéo thật đấy, ổ cứng của máy ghi hình kĩ thuật số hư rồi, chỉ hiện thỉ phần cứng dẫn đến hỏng hóc.
“…………………”
Cô thở không ra hơi, cứ như hình ảnh ở camera vậy, dừng ở đó không nhúc nhích nổi nữa.
Hồ Lăng ngồi dựa ngây ngốc ở ghế một lúc, thở dài như không biết làm sao, gọi người đến sửa.

Trong lúc sửa chửa, cô đi đến nhà vệ sinh, đúng lúc đụng phải Bạch Minh Hạo đang rửa tay, cậu chào cô qua tấm gương, Hồ Lăng mất hết sức giơ tay lên chào.
Bạch Minh Hạo nói: “Mấy người nổi xung xong rồi à?”
Hồ Lăng: “Ai nổi xung thế?”
Bạch Minh Hạo cười cười, giũ giũ nước trên tay, chuẩn bị đi.

Khi đi ngang qua người, bỗng nhiên Hồ Lăng gọi cậu lại.
“Bạch gia.”
Cậu dừng bước chân.
“Hửm?”
Hồ Lăng: “Cậu cũng nghe nói chuyện gần đây rồi hả?”
Bạch Minh Hạo: “Gì mà nghe nói, tôi đây ở trong tiệm đó được chưa?”
Hồ Lăng thầm nghĩ cũng đúng, chỉ có anh từ đầu đến cuối không tham gia gì, chuyên tâm vào chuyện của mình không quan tâm chuyện người, cứ như một người nhìn thấu hết cả, mỗi ngày ngồi chơi game ở chỗ của mình.

Cô có hơi hiếu kỳ, hỏi cậu: “Chuyện này… Nếu chuyện này là cậu, cậu sẽ xử lý thế nào?”
“Tôi?” Bạch Minh Hạo trả lời mà không cần suy nghĩ, “Là tôi thì chắc chắn sẽ đòi tiền đó, chuyện này còn phải hòi à?”
“Đòi tiền?”
“Đương nhiên, họ làm cái gì thì có liên quan gì đến tôi đâu, tôi chỉ cần tiền.” Nói đến đây, Bạch Minh Hạo lại chuyển đề tài, “Nhưng mà ấy, nếu mà là tôi, thì chắc là từ đầu tôi sẽ không ra mặt cho ^, chứ đừng nói đến việc lãng phí thời gian thu thập tài liệu, cho nên giả thiết này không được thành lập.” Nói xong, cậu cười rồi đi.

Hồ Lăng đứng nguyên tại chỗ, lại bắt đầu ngây ngốc.

Cô cảm thấy mỗi người trong tiệm này đều có suy nghĩ của riêng mình, có khi nghĩ một đằng nói một nẻo, nghe cứ thấy kỳ kỳ, nhưng nếu nghĩ kĩ lại, mỗi người đều có lý lẽ của mình.
Hình như đòi tiền cũng được coi như là một cách…
Cứ đứng như vậy khoảng hai ba phút, đầu cô bỗng nhiên nhảy ra một cấu:
“Hồ tiên nữ, cô có phát hiện là mình có một tật xấu không?”

Còn nghĩ cái khỉ gì!
Hồ Lăng chui đầu vô nhà vệ sinh.
Tạm thời chuyện này đã được vẽ nên một dấu châm.

Về sau có một hôm, tin tức được A Tân truyền từ phía tiền tuyến đến, bảo là Tiểu Mi đã đến cục cảnh sát rồi, làm gì thì không rõ.

Lại qua được vài hôm, đã đến thời gian bắt giam, ba cô gái mà bị bắt trước đước đóng tiền phạt xong thì được thả ra, nhưng Tiểu Mi thì không.
Tình hình cụ thể như thế nào thì Hồ Lăng cũng không nghe ngóng quá chi tiết.
Điều duy nhất khiến cô phiền lòng là, mẹ nó Phạm Giang Viễn bồi thường chẳng bao nhiêu! Mặc dù ban đầu anh ta cũng không nói rõ rốt cuộc sẽ bồi thường bao nhiêu, nhưng chắc chắn không chỉ chút ít này! Hiển nhiên là anh ta không vừa ý với kết quả thế này.
Ngày nhận bồi thường, Triệu Lộ Đông đích thân đi một chuyến đến Tuyến Đầu.

Buổi trưa ngày hôm đó, Hồ Lăng vừa lên ca, đụng phải ông chủ Triệu chuẩn bị ra ngoài.

Hình như anh vừa mới tắm xong, thay một bộ đồ không còn nhão nhẹt mấy, hiếm khi được vẻ nghiêm chỉnh.
Hồ Lăng hỏi anh: “Anh muốn đi đâu thế?”
Triệu Lộ Đông: “Xem mắt.”
Hồ Lăng: “…”
Mồm miệng giả dối!
Một mình anh ra ngồi, đến mãi tối mới về, cầm túi một cái túi ni lông đặt trên quầy thu ngân.
Hồ Lăng: “Xem mắt thế nào rồi?”
Lúc Triệu Lộ Đông đi cũng ra gì lắm, lúc quay về thì rõ ràng là có hơi mệt rồi, ngậm một điếu thuốc, xăn cả tay áo sơ mi lên, lắc lắc đầu.

“Không vừa ý lắm.” Anh mở túi ni lông ta, thế mà bên trong lại đựng tiền mặt.

Anh nói một cách mệt mỏi: “Suýt chút nữa thì Phạm Giang Viễn đâm ông đây một dao rồi.” Hồ Lăng nghe xong liền ngơ ngác, nói: “Anh đến Tuyến Đầu à?”
“Ừm.” Triệu Lộ Đông lấy hết tiền trong túi ra, đầu tiên là một sắp tram tệ thật dày, sắp tiếp theo mỏng hơn một chút, sắp sau càng mỏng hơn, sắp sau nữa là tiền lẻ và tiền xu, xếp thành năm phần ở quầy thu ngân.
Hồ Lăng: “Cái gì đây?”
Triệu Lộ Đông: “Đền cho Huyên Tử đó.”
Hồ Lăng nhíu chặt chân mày, khoan hẳn nói sao bồi thường thì không chuyển khoản trực tiếp, thì mấy sấp tiền mặt này cũng đủ kỳ lạ rồi, sắp trăm tệ cũng thôi đi, thế mà lại có mười đồng và đồng xu.
“Anh ta có ý gì thế?”
Triệu Lộ Đông bỏ điếu thuốc xuống, hơi giương cằm.
“Cô đếm thử.”
Hồ Lăng cầm sấp tiền dày nhất lên, bắt đầu đếm, bốn mươi ngàn.
Cô lấy sắp tiền thứ hai, bốn ngàn.
Ừmmmmmm…..
Cô nhìn số tiền còn lại, hiểu rồi.
44444*.
*Trong tiếng Trung, số bốn đọc gần âm với chữ Tử (chết), nên người dân Trung Quốc thường kị số 4, ý chỉ điềm không lành.
Thế này là ông chủ Phạm chỉ ước sao cho họ không chết sớm chút thôi.
Khó trách Triệu Lộ Đông không vừa lòng, Hồ Lăng cũng không vừa ý mấy.


“Này có hơi ít nhỉ.” Triệu Lộ Đông nói: “Cứ vậy đi.” Hồ Lăng bĩu bĩu môi, cũng không nói thêm gì nữa.

Cô nhắn tin weixin bảo Huyên Tử đến lấy tiền.

Chẳng bao lâu sau Huyên Tử đã đến, nhìn thấy tiền là vui vẻ lắm, nói với Hồ Lăng: “Hai chúng ta mỗi người một nửa.” Hồ Lăng lắc đầu: “Đền cho cô mà, cô đưa tôi làm gì chứ.”
Huyên Tử: “Là do chị giúp tôi mà!”
Hồ Lăng sấp tiền trăm tệ hồng thắm, lòng thầm nuốt nước tiền.

Hai mươi ngàn …  mặc dù không tính là nhiều, nhưng ít nhất thì những việc cần dùng tiền trong nhà vào trước tết cũng đủ rồi.
Huyên Tử nhìn cô chớp chớp mắt.
“Chị không muốn thật à?”
“…”
Lần đầu tiên Hồ Lăng gặp trường hợp thế này mà chỉ hỏi một lần.
“Vậy tôi lấy đó nha.” Huyên Tử vui mừng gom hết tiền lại, cuối cùng ôm Hồ Lăng một cái.

“Cảm ơn chị nhé chị gái! Chị đỉnh quá đi mất! Tối mai tôi mời chị ăn cơm!” Sau đó ôm tiền về phòng mình, đi giữa đường lấy tiện thoại ra gửi tin nhắn, hình như là không thể đợi nữa mà phải chia sẻ niềm vui này với bạn trai.
Hồ Lăng lại nghe thấy tiếng cười, lúc này mới kịp phản ứng là Triệu Lộ Đông còn chưa đi nữa, hai tay anh gác trên quầy thu ngân, nhìn cô cười.
Giọng Hồ Lăng không vui mấy: “Làm sao?”
Triệu Lộ Đông lắc đầu.
Còn cười nữa còn cười nữa!
Hồ Lăng bị anh chọc mà cảm thấy phiền, nói: “Anh cười cái gì hả?”
Triệu Lộ Đông nói nhẹ nhàng: “Tôi thấy cô là thấy vui, được không hả?”
Hồ Lăng: “…”
Ông chủ Triệu có một năng lực thần kỳ vậy đó, có thể làm phản tác dụng tất cả mọi lời nói, nhất là giọng điệu còn cực khớp với biểu cảm, làm Hồ Lăng rất muốn đánh anh.
Đúng, muốn đánh anh.
Có lẽ là do ngày nghĩ gì đêm mơ thấy đó, buổi tối hôm đó, Hồ Lăng nằm mơ thấy – cô và Triệu Lộ Đông đánh nhau, sàn đấu chính là căn phòng nhỏ ở trên tầng hai.
Nguyên nhân quyết đấu là gì thì cô không nhớ nữa, dù sao thì lúc mở màn cũng đánh võ cũng rất đặc sắc, cô quất một chưởng lên lưng Triệu Lộ Đông, cái tiếng bồm bộp kia nghe sướng cực! Trước thế tiến công nhanh chóng mà mãnh liệt của cô Triệu Lộ Đông liên tục thua lùi về sau, xin tha liên tục.

Hồ Lăng còn không chưa bỏ qua cho anh, cô túm lưng quăng anh lên cái giường thấp chân, cô cưỡi ở sau eo anh, hai tay hung hăng bóp cổ anh.
Ngay vào khoảnh khắc này, bỗng nhiên nội dung giấc mơ thay đổi.
Hoặc có thể nói, cảm nhận về giấc mơ có sự thay đổi.
Sự chú ý của cô đã thay đổi rồi, cái giường mà anh nằm rất bừa bộn, cái áo anh mặc rất mền, cổ anh cứng hơn trong tưởng tượng của cô một chút, khung xương của anh cũng lớn hơn trong tưởng tượng của cô một chút…
Hồ Lăng ngây ngốc trong chính giấc mơ của mình.
Ngay lúc đang mơ màng, hình như là cô đã biết mình đang nằm mơ.
Thế là suy nghĩ của cô gần thêm một chút nữa, nhìn từ trên xuống dưới.
Cơ thể Triệu Lộ Đông hơi ốm, nhưng không phải kiểu khô cằn, cơ bắp phân bố đều đặn.

Cơ thể anh thuộc dạng hơi “dẹp” – nhìn chính diện thì rộng lớn cao to, nhưng nhìn bên cạnh thì rất mỏng.
Cô muốn nhìn hiệu quả tổng thể, thế là hơi di người ra sau, người cũng theo thế hơi nhích lên.
Cô ngồi ở cao mông hơi nhô, nhìn xuống vùng đồng bằng.
Một chốc sau, Hồ Lăng phát hiện một vấn đề, đầu của Triệu Lộ Đông còn vùi trong gối kiều mạch, không nhúc nhích gì cả.

Bỗng dưng cô sợ sệt, sợ anh chết rồi, mình thì phải vào nhà lao, lập tức nhấc đầu anh ra, kết quả phát hiện là ông chủ Triệu đang ngủ say như chết.
Vào lúc này, Hồ Lăng tức đến tỉnh giấc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui