“Quân nhi, Ân nhi bây giờ đang làm gì vậy?”
“Cậu ấy nói là sẽ xuống ăn ngay thôi, mọi người cứ ăn trước…..”
“Quản gia, lên món ngay lập tức!”
Liễu Như trực tiếp ra lệnh lên món bữa tối ngay, Phong Quân đơ người vì cách ứng xử có một không hai này của cô. Không phải là nên đợi mọi người tụ tập đầy đủ, ngồi ghế và chờ đợi hả?
“Anh Quân, mau lại đây, ngồi chỗ cùng em đi.”
“Cái đó….”
“Không phải ngại mà, anh em gái ngồi chung với nhau có vấn đề gì sao?”
Nhiếp Lan còn muốn xuống ghế kéo cậu ngồi cạnh mình, lại bị Nhiếp Ân thay đồ xong xuống nhà trông thấy rõ liền dùng cảnh cáo bằng ánh mắt từ xa, khiến cô có một nguồn lạnh sống lưng rất rõ ràng.
“Ông anh thối, mau qua ăn đi, định để mọi người chờ nữa hả?”
[Chờ đợi là việc của riêng em, còn anh làm gì cứ kệ anh.]
[Quân Quân, ngồi cạnh tớ đi, tớ cô đơn quá.]
“……”
Nhiếp Phong nhìn con trai mình bằng ánh mắt khinh bỉ.
Cả đời này nó chưa bao giờ viết câu yêu thưởng gửi gắm cho người bố làm lụng vất vả này lần nào, còn đối với cậu con trai kia thì toàn những cậu yêu thương lẫn sự quan tâm, thế này là sự phân biệt đối xử đấy hả, ông tự hỏi bản thân như thế.
Mọi người đều vào chỗ ngồi, quản gia nhanh chóng sắp xếp các món ăn theo thứ tự tráng miệng - khai vị - chính, Phong Quân lần đầu tiên chứng kiến đều không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, họ ngày nào cũng tận hưởng những món ăn sáng như thế này?
“Ân nhi?”
“Dạ….? Con có biểu hiện gì kì lạ lắm hả mẹ?”
“Xem ra con rất thích mấy món ăn này nhỉ, nếm thử cho mẹ xem miếng súp tráng miệng đi.”
“Dạ vâng.”
Cậu lấy muỗng múc một miếng, mắt cậu liền sáng rực khi vị ngon của nó đang khuấy động tới các giác quan cảm nhận đã không còn từ lâu.
Trước kia vì để sống sót, cậu chỉ có thể lót dạ bằng những gì có thể ăn được. Bây giờ những món ăn sang trọng thế này được bày ra trước mặt cậu, không hiểu thế nào trong tâm can cậu lại có chút buồn, từng miếng ăn vào, nhưng cảm xúc lại càng buồn theo.
Nhiếp Ân quan sát từng động thái của cậu, nhanh chóng ghi lại điều cần nói và khẽ chạm vào vai cậu ấy để đối phương nhìn mình.
[Quân Quân, cậu…..không thích mấy món này?]
“Tớ thích lắm, Ân Ân. Chỉ là…..đã bao lâu rồi tớ mới có thể ăn ngon tới mức này.”
[Nếu cậu thích thì cứ nói thêm, nhà tớ không bạc đãi cậu đâu.]
Phong Quân cảm thấy Nhiếp Ân nói rất đúng, nhưng bản thân lại hồi tưởng tới quá khứ đầy khó khăn sau khi mất đi mọi người.
Nếu như cậu không gặp Nhiếp Ân, bây giờ cậu có lẽ là vẫn đang chìm trong mộng đẹp nhất thời, hôm sau tỉnh dậy thì bản thân vẫn là ở cô nhi viện…
Thôi bỏ đi, bữa ăn cơm ngon lành này sẽ chẳng ngon nổi nếu nói thẳng ra suy nghĩ của mình, nên cậu chỉ chăm chú ăn uống một cách từ tốn mà thôi.
Nhiếp Ân múc một miếng súp đưa trước mặt cậu hàm ý là hãy ăn lấy một miếng đi, Liễu Như suýt tức muốn đập luôn cái bàn ra, người có phận làm mẹ như cô chưa bao giờ được đứa con trai này mời một miếng thế này.
Nhiếp Phong tuy ngoài mặt vẫn tận hưởng bữa ăn như mọi ngày, nhưng nội tâm không biết nói dối của ông lại đang gào khóc hơn cả cô, tại sao ông lại không được để con trai mình đút cho miếng chứ…
Nhiếp Lan lần đầu tiên chứng kiến hành động này của đối phương, cô hận không thể bỏ chạy khỏi bàn ăn này đi rửa luôn cặp mắt của mình.
“Thiếu gia……Giờ tôi đã hiểu rõ lý do rồi, thưa phu nhân…..”
Dahao quan sát cũng nhận thấy được tại sao phu nhân lại muốn cậu bé kia làm quản gia riêng cho thiếu gia, cậu ấy cũng rất hiếm làm những chuyện thế này.
Nếu là vậy, Nhiếp Ân sau này sẽ có bạn đồng hành đúng như lý tưởng cho tương lai của đối phương rồi, thế nên bà cũng phải chuẩn bị cho những bài huấn luyện đặc cách mới được.
Như thế, bữa ăn tối đầu tiên của Phong Quân diễn ra rất suôn sẻ, cùng với một người bên cạnh đang tràn ngập mùi hường và ba người khác trong tình huống ăn không trôi nuốt không nổi.
...—————————...
Vài tiếng sau, phòng của Nhiếp Ân.
“Ân Ân, tớ cảm thấy bữa tối cậu ăn ít hẳn, vậy đủ no không?”
[Tớ cũng ít khi ăn nhiều lắm, Quân Quân đừng nên để bụng chuyện này. Cậu cảm thấy đói thì tớ….]
Phong Quân vội từ chối ngay lập tức trước khi cậu ấy đề nghị, nhớ lại lúc cậu ăn xong liền có thêm mấy món tráng miệng khác bằng trái cây, ăn xong thì lại thêm thành ra nó chất đầy thành núi luôn rồi.
Đúng là tâm ý của cô không thể nào từ chối được mà…
Cậu chui vào trong chăn nằm ngủ một giấc ngay lập tức, Nhiếp Ân cũng tranh thủ ôm lấy cậu vì lúc còn ở cô nhi viện, việc này đã dần trở thành một thói quen tối thiểu và thiếu cậu cũng không thể nào ngủ một giấc ngon.
Không biết từ lúc nào, Nhiếp Ân tự hỏi bản thân rằng, bản thân mình đối với Phong Quân có mối tình cảm thế nào, có phải đơn thuần chỉ là bạn bè không?
Đáp án có hay không cũng chẳng quan trọng, tận hưởng giây phút hiếm có này trong đời vẫn là ưu tiên nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...