Chói Mắt


Một trang chủ đột ngột xuất hiện trên màn hình lớn, ai đó đang di chuyển chuột, sau vài thao tác, một thư mục có tên “Câu hỏi cuộc thi David Cup lần thứ tám” hiện lên.
Thư mục được mã hoá, nhưng người điều khiển máy tính đang nhanh chóng mở thư mục đó ra.

Sau đó, nhấp vào một tệp tài liệu và đồng thời mọi người cũng phát hiện ra rằng, tệp tài liệu đó có chứa câu hỏi trong bài thi vòng hai vừa rồi.
Mà Tình Dã cũng đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, ngón tay theo thói quen gõ liên tục lên bàn, nhưng đột nhiên dừng lại, không đúng, đó không phải là câu hỏi trong vòng thi thứ hai của họ, hoặc phải nói rằng nó rất giống với đề bài trong vòng thi thứ hai và chỉ có một vài điểm khác biệt mà thôi.
Tình Dã căng mắt nhìn lên những câu hỏi phía trên, rồi chợt sững sờ, đây có lẽ là đề thi trong vòng hai khi Hình Võ chưa động vào, nhưng cô không biết anh khôi phục lại ngân hàng câu hỏi này từ khi nào? Như vậy có thể nói người đang thực hiện những thao tác này… Lẽ nào là Hình Võ?
Tình Dã lo lắng nhìn ngó xung quanh, mặc dù Hình Võ không có ở đây, nhưng cô biết chắc chắn anh đang ở một nơi nào đó gần đây.

Sau khi ý thức được điều này, tim Tình Dã đột ngột đập nhanh, loại kích thích ấy khiến hai mắt cô như phát sáng, nhưng lại vẫn phải tỏ ra bình thường như bao người khác.
Lão Chu, người đã đứng dậy cũng ngoái đầu lại nhìn, dường như ông ấy đã phát hiện ra đề bài có vấn đề cùng lúc với Tình Dã.

Điều khiến người ta không ngờ tới đó là, ngay giây tiếp theo, ông ấy lại sải bước nhanh về phía nhân viên của phòng Giáo dục và giật lấy đống bài thi còn chưa kịp niêm phong, rồi nhanh chóng lật tìm.
Không ai ý thức được chuyện gì đang phát sinh, chỉ trông thấy lão Chu cầm bài thi cứ thế ném thẳng đến trước mặt Tôn Quảng Quyền.

Lần này, lão Chu không còn để ý rằng học sinh đang có mặt nữa, cứ thế bốc hỏa chất vấn đối phương.
Các giáo viên bên cạnh cũng như nhân viên phòng Giáo dục đều xúm lại, trên sân khấu như muốn phát nổ, mà học sinh phía dưới không rõ sự tình cũng chỉ muốn nổ theo.

Chỉ có Tình Dã là vẫn yên lặng ngồi tại chỗ, cô khẽ cong khoé môi, lạnh lùng quan sát mọi thứ.
Quả thực là Lão Chu quá mạnh, những bài nào mà ông ấy đã chấm thì không thể quên, ông ấy cứ thế tìm ra tờ bài làm có đáp án hoàn toàn trùng khớp với đề bài trên màn hình, rồi tức giận đưa đến trước mặt Tôn Quảng Quyền.
Lúc này, lão Chu tức giận đến mức không muốn để ý đến Tôn Quảng Quyền nữa mà quay lại tranh cãi với nhân viên phòng Giáo dục, các giáo viên bên cạnh cũng tái mặt vì căng thẳng, càng nghe thì biểu cảm càng thêm nghiêm trọng.
Tình Dã nghĩ rằng, vì việc lộ bài thi đã được phanh phui, nên các lãnh đạo sẽ thương lượng để đưa ra kết quả xử lý.

Cô đoán, kết quả xấu nhất là sẽ huỷ bỏ toàn bộ điểm số của David Cup, vì vậy cho dù không đạt bất cứ danh hiệu nào thì việc làm công bằng này cũng là một điều khá thú vị.

Thời gian từng phút trôi qua, sau nửa tiếng đồng hồ, một cán bộ phòng Giáo dục lại lên sân khấu và thông báo bài thi đạt 92 điểm bị huỷ bỏ, đồng thời tuyên bố, người đạt David Cup năm nay là học sinh đạt 96 điểm, Tình Dã học sinh lớp 12A2 của trường An Trung, giành vị trí thứ hai là Diệp Anh Kiện lớp quốc tế trường Kim Long với tổng điểm là 88.
Điều không ai ngờ tới đó là người xếp vị trí thứ ba với 84 điểm lại là học sinh trường An Trung, đối phương là một nam sinh học lớp A1 ngay cạnh lớp Tình Dã, khiến lão Chu vô cùng hài lòng.
Bên dưới nhất thời trở nên náo động, mọi người đều đang hỏi tại sao học sinh đạt 92 điểm lại bị huỷ bỏ thành tích, Nhóc Nhanh Nhẹn ở phía sau thuận miệng đề cập đến chuyện đề thi khiến sự tình nhanh chóng được lên men.
Cậu ta cũng chỉ nói đại một câu, nghĩ sao nói vậy, nhưng không ngờ lần này lại đoán đúng.

Bài thi đạt 92 điểm được lão Chu lấy riêng ra có đáp án trùng khớp với tờ phiếu đáp án có sẵn mà trước đó bọn họ dùng, càng kỳ lạ hơn đó là nó lại trùng khớp với đề bài trong vòng thi thứ hai xuất hiện trên màn hình.

Vì vậy, ngay cả khi đề bài có những thay đổi nhất định, thì cậu ta vẫn viết ra câu trả lời giống hệt như trong phiếu đáp án, nên sau khi thảo luận, cậu ta đã bị huỷ bỏ thành tích cá nhân.
Các bài thi khác đều được kiểm tra lần lượt và không phát hiện điều gì bất thường, nên sau khi loại bỏ bài thi 92 điểm, thì David Cup vẫn được trao bình thường.

Có lẽ vì để bảo vệ quyền riêng tư của học sinh, nên không có hình phạt nào được công bố, hoặc nói theo cách khác là Tình Dã không được biết.
Tuy nhiên, sau câu nói thuận miệng của Nhóc Nhanh Nhẹn, thì những học sinh thường xuyên bị đối xử bất công bên trường An Trung đã lập tức nổi giận và chỉ thẳng vào mặt Tôn Quảng Quyền để chửi mắng.

Nếu là thường ngày thì chắc chắn lão Chu sẽ không mặc kệ, dù sao ông ấy cũng là giáo viên nhân dân gương mẫu, sao có thể để học sinh của mình vô lễ như vậy được.
Nhưng hôm nay, ông ấy chỉ chắp tay sau lưng, đứng sang một bên, bực tức không buồn quan tâm, tóm lại là những câu mắng chửi này ông ấy đã muốn tuôn ra từ lâu rồi, tuy nhiên do bản thân là giáo viên nên chẳng thể thốt ra khỏi miệng.
Ông ấy đã đưa học sinh của mình đến tham gia David Cup vài lần, tuy rằng trước đó cũng nghi ngờ tính công bằng của cuộc chơi, nhưng lại không dám nói bừa mà không có bằng chứng.

Hôm nay, chứng cứ đã bày ra trước mặt, khiến lòng dạ lão Chu vô cùng thoải mái!
Tình Dã lên sân khấu nhận David Cup và giấy chứng nhận từ cán bộ của phòng Giáo dục, Hổ Mập phấn khích đến mức suýt chút nữa thì trèo lên bàn hét to: “Nhìn bên này, cười một cái nào.”
Anh ta hướng điện thoại về phía Tình Dã, Sử Mẫn và Phương Lôi cũng đang giơ cao điện thoại của mình, Tình Dã nhìn bọn họ xuyên qua nhóm người, cô nở nụ cười không chê vào đâu được và kết thúc buổi biểu diễn một cách hoàn hảo.
Toàn bộ người bên trường Kim Long đều mặt xám mày tro, hơn nữa, lại là cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ngoài Diệp Anh Kiện ra thì người nào người nấy đều thành đối tượng tình nghi của việc lộ đề.
Đây là lần đầu tiên trường An Trung giành được David Cup, ngay cả thầy Đổng dẫn đoàn cũng vô cùng kích động, ông ấy cầm loa, hét lớn: “Xe Bus đã đến cổng trường rồi, em nào muốn đi vệ sinh thì mau đi, lát nữa xe Bus sẽ lái thẳng về trường, bạn nào không về trường thì đến báo cáo lại với thầy.”
Học sinh trường Kim Long bắt đầu giải tán, Tình Dã cầm theo chiếc cúp đi về phía nhóm Phương Lôi, lại thấy Phương Lôi đang không ngừng chỉ về phía mấy người Nguỵ Đông.


Có lẽ do đông người lại quá ồn, cô ta gọi Nguỵ Đông nhưng cậu ta không nghe thấy nên bảo Tình Dã gọi hộ.
Đúng lúc này, Tình Dã vừa hay đi ngang qua Ngụy Đông, nên vỗ vào người cậu ta một cái, không biết có phải do Ngụy Đông đang ngẩn ngơ hay không, nên cậu ta đột nhiên bị giật mình, lắc đầu một cái rồi ngẩng lên nhìn Tình Dã, Tình Dã chỉ về phía cửa, nói với cậu ta: “Phương Lôi gọi cậu.”
Lúc này, Ngụy Đông mới nhận ra và quay đầu lại, Phương Lôi vẫy vẫy tay với cậu ta, nói mình phải về rồi, Nguỵ Đông cũng vẫy tay lại với Phương Lôi.
Ánh mắt Tình Dã rơi vào tờ giấy nháp trước mặt cậu ta, Nguỵ Đông dời mắt, ngẩng lên nhìn Tình Dã và nhanh chóng vo tròn tờ giấy nháp, mỉm cười: “Chúc mừng cậu.”
Tình Dẽ khẽ nở nụ cười: “Cảm ơn.” Dứt lời liền đi về phía nhóm Phương Lôi.
Cả đám vây quanh Tình Dã, nói nói cười cười ra khỏi sân thi đấu, Tình Dã hỏi Sử Mẫn được bao nhiêu điểm trong vòng thi đầu tiên.

Sử Mẫn ngượng ngùng nói mình được 76 điểm, Phương Lôi được 65 điểm, còn hỏi Tình Dã xem mình có cứu nổi nữa không? Tình Dã lại chỉ nhìn xuống mũi chân, không biết đang nghĩ gì mà không trả lời.
Phương Lôi lập tức hốt hoảng, kéo Tình Dã nói: “Cậu sẽ không bỏ mặc, không “trị bệnh” cho tôi nữa đấy chứ?”
Tình Dã đột ngột ngẩng đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ, khiến Phương Lôi chột dạ, nhưng rất nhanh Tình Dã lại lộ ra nụ cười tự tin: “Nhận tôi làm thầy đi, làm thầy thì chắc chắn sẽ không bỏ mặc tương lai của đồ đệ mình.”
Phương Lôi lập tức gạt đi lớp sương mù, lẽo đẽo ôm cánh tay của Tình Dã.

Hổ Mập ở bên cạnh kỳ lạ hỏi: “Này, sao, sao không thấy anh, anh Võ của tôi đâu thế?”
Vừa dứt lời thì trông thấy Hình Võ xắn tay áo, ngồi bên lề đường đợi bọn họ, Hổ Mập bước vài bước về phía anh, gọi to: “Anh, anh Võ, anh đi đâu thế? Sao, sao lại bỏ mất thời khắc quan, quan trọng, Tình Dã giành, giành được David Cup rồi!!!”
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống gương mặt tuấn tú của anh, khóe miệng Hình Võ cong lên, nhìn về phía Tình Dã đang đi sau Hổ Mập.

Tình Dã lướt qua chiếc ba lô bên cạnh anh, rồi mỉm cười đầy ẩn ý. 
Cô cứ thế vươn tay và đi thẳng về phía anh, Hình Võ giơ tay đập một cái vào bàn tay cô, theo mọi người thấy thì anh và cô ăn mừng vì giành được David Cup, chỉ có hai người họ biết rằng, bọn họ đang ăn mừng vì đã liên thủ lật đổ được sự không công bằng đáng ghê tởm kia.
Hình Võ xách ba lô đứng dậy, Tình Dã mỉm cười liếc anh một cái rồi đưa cúp trên tay cho anh, Hình Võ cụp mắt xuống nhìn, đó là chiếc cúp thuộc về họ, anh đã vì cô mà chặt đứt mọi trở ngại, nên cô chắc chắn có thể giành được vương miện.
Học sinh trường An Trung đã quét sạch sương mù trong hai ngày qua, khi trở về ai nấy đều ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.
Hình Võ và Tình Dã tụt lại phía sau, anh hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Nhờ sự kiên trì của lão Chu, nên người đó bị huỷ bỏ điểm số.”
“Có biết là ai không?”

Tình Dã trầm mặc nhìn anh một cái, sau đó thở dài một hơi, đáp: “Không quan trọng nữa rồi.”
Đột nhiên, cô thích thú hỏi anh: “Anh được bao nhiêu điểm?”
Hình Võ vui vẻ, thoải mái đáp: “62.”
Tình Dã hào hứng nói: “Mẹ kiếp, cuối cùng Sử Mẫn cũng vượt được anh rồi, thật không dễ mà.”
“…” Hình Võ đen mặt, anh nghi ngờ rằng không phải là cô đang hào hứng vì anh đạt điểm trung bình mà là vì Sử Mẫn vượt qua được anh rồi.
Vì vẫn còn sớm, nên Hình Võ hỏi cô: “Có muốn lên Thị trấn không?”
“Lên Thị trấn làm gì?”
“Em không cần dùng điện thoại nữa à?”
Lúc này, Tình Dã mới nhớ ra, mình đã là người không có điện thoại rồi, vì vậy bèn dứt khoát gật đầu: “Đi.”
Sau đó, cả hai báo lại với thầy Đổng rồi đường ai nấy đi, ra khỏi trường Kim Long.

Trường Kim Long ở khá xa, đến xe cũng khó bắt, cả hai đứng bên đường đợi một lúc, Tình Dã cúi đầu nhìn anh kéo bản đồ, càng kéo càng xa mà chẳng thấy bóng dáng chiếc xe nào.
Cô còn lẩm bẩm một câu: “Đáng lẽ chúng ta nên theo xe về trường trước, rồi mới lên Thị trấn mới đúng nhỉ?”
Hình Võ cất điện thoại đi: “Vậy thì vòng vèo lắm, đợi thêm chút nữa nhé.”
Ngay khi vừa dứt lời, thì một chiếc xe Audi đã dừng trước hai người họ, sau khi cửa sổ hàng ghế sau được hạ, Diệp Anh Kiện bước xuống, hỏi: “Sao hai người vẫn chưa về?”
Tình Dã nhìn anh ta đáp: “Bọn tôi lên Thị trấn.”
Diệp An Kiện lại rất lịch sự: “Ồ, vừa hay tôi cũng phải về nhà, không bằng nhân tiện đưa hai người đến đó nhé.”
Cậu ta vừa dứt lời, thì Tình Dã bèn kéo Hình Võ, đồng thời buông một câu: “Vậy thì cảm ơn nhé.”
Sau đó, cứ thế kéo Hình Võ ngồi vào ghế sau chiếc Audi, rồi đóng cửa lại.
Diệp Anh Kiện kinh ngạc nhìn hàng loạt các động tác nhanh như chớp của hai người họ và sững sờ đi vòng lên ghế phụ lái.

Trên đường đi, Diệp Anh Kiện hỏi bọn họ lên Thị trấn làm gì? Tình Dã nói rằng mình đi mua điện thoại.
Nhắc đến việc mua điện thoại, Diệp Anh Kiện đã viết số điện thoại của mình cho Tình Dã, bảo cô sau khi mua nhất định phải lưu số cậu ta vào, cậu ta có vài bài tập muốn gửi cho cô để cùng thảo luận.
Khóe miệng Tình Dã khẽ giật, cô liếc nhìn Hình Võ, Hình Võ cũng nheo mắt nhìn lại cô, dù sao thì cũng đang đi nhờ xe của người ta, nên Tình Dã đành làm cho có, nhận lấy mảnh giấy của đối phương rồi thuận tay nhét vào túi.
Xe dừng lại ở lối vào trung tâm mua sắm lớn nhất Thị trấn, Tình Dã và Hình Võ xuống xe, đồng thời quay lại chào Diệp Anh Kiện một tiếng: “Cảm ơn nhé.”
Diệp Anh Kiện vừa định lên tiếng, thì đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu ta từ phía sau: “Kiện Kiện.”
Diệp Anh Kiện nhìn ra cửa sổ, sau đó nói với người đàn ông vừa gọi mình: “Chú, sao chú lại ở đây?”
“Có việc.”

Tình Dã và Hình Võ cũng nhìn qua phía đó, lại trông thấy người đàn ông đứng bên cạnh chú của Diệp Anh Kiện là ông chủ Giang.
Ông chủ Giang còn chưa lên tiếng, thì chú của Diệp Anh Kiện đột ngột chỉ vào Tình Dã: “Mozart?”
Tình Dã nhìn người đàn ông lớn tuổi kia một cách khó hiểu, cô hoàn toàn chắc chắn rằng mình không quen biết ông ta, sau đó Hình Võ nghiêng đầu, hỏi Diệp Anh Kiện: “Chú của cậu họ gì?”
“Họ Giả.”
Hai người cùng lúc phản ứng lại rằng, người chú trước mặt của Diệp Anh Kiện chính là vị Giám đốc Giả đã nghe Mozart trong buổi trình diễn tối hôm trước, đúng là giỏ nhà ai quai nhà nấy, cả gia đình đều kỳ quặc!
Tình Dã và Hình Võ nhìn nhau mỉm cười về phía họ, ông chủ Giang nói với anh: “Đến chơi à?”
Hình Võ đáp: “Em mua chút đồ.”
Hình như ông chủ Giang và Giám đốc Giả còn có việc, nên không nán lại quá lâu mà mở cửa sau xe.

Lúc này, bọn họ mới nhìn thấy Thư Hàn vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, trên người cô ta mặc chiếc áo dạ màu đỏ mận sang trọng, theo sau là một người đàn ông, hai tay anh ta đều xách các loại túi mua sắm.

Người đàn ông bỏ những chiếc túi mua sắm vào cốp xe của ông chủ Giang, còn Thư Hàn thì cứ thế cầm túi xách đi về phía anh ta.
Khi đi đến trước mặt, ông chủ Giang ôm eo cô ta, rồi đưa mắt ra xa, nói: “Em trai Hình của em kìa.”
Thư Hàn quay đầu lại, khi trông thấy Hình Võ và Tình Dã đằng sau, ánh mắt cô ta lập tức dừng lại vài giây, sau đó gương mặt không chút biểu cảm gật đầu với hai người họ, rồi ngồi vào ghế sau xe của ông chủ Giang.
Ông chủ Giang đóng cửa, kéo áo khoác và nói với Hình Võ: “Đi nhé, lần tới đến chỗ anh uống rượu.”
Hình Võ chào lại một tiếng: “Anh đi thong thả.”
Ông chủ Giang vòng sang bên kia xe, mà Hình Võ và Tình Dã vẫn đứng yên không nhúc nhích, sau khi xe khởi động, Thư Hàn hạ cửa kính xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài theo khoảng hở, ông chủ Giang đặt tay lên vai cô ta, trong nháy mắt, chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt họ.
Tình Dã quay lại nhìn Hình Võ, anh khẽ cau mày, nhưng biểu hiện ấy chỉ thoáng qua và nhanh chóng trở lại bình thường, rồi nói với Tình Dã: “Đi thôi.”
Tình Dã tiếp tục chú ý đến biểu hiện của Hình Võ, cô ngập ngừng hỏi: “Có phải anh không thoải mái không?”
Hình Võ nghiêng đầu: “Không thoải mái cái gì?”
“Chị Thư vẫn theo ông chủ Giang.”
Hình Võ thản nhiên mỉm cười: “Đó là lựa chọn của chị ta.”
Đối việc của Thư Hàn, thì đây là lời nhận xét duy nhất của Hình Võ, bất luận rằng trước đây Thư Hàn có đấu tranh thế nào, hối hận ra sao, thì cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn cúi đầu. 
Tuy rằng thời điểm nhìn thấy Thư Hàn lên xe của ông chủ Giang, thì trong lòng Tình Dã rất bất bình, vì trước đó, bọn họ đã vô cùng lo lắng cho tình cảnh của cô ta, kết quả là cô ta vẫn đi theo ông chủ Giang.

Thế nhưng, Hình Võ nói rất đúng, trong thế giới của người trưởng thành không có đúng hay sai, chỉ có lợi và hại, mà đây là lựa chọn của chính bản thân cô ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận