Chơi Đùa Em Tới Nghiện

Không biết qua bao lâu, cầu thang lên lầu truyền đến tiếng bước chân
quen thuộc , Tô Tô sau khi nghe thấy, thân thể đột nhiên chấn động. Sau
đó cửa phòng được mở ra, “Tách” một tiếng bật đèn, ánh sáng chói, đem
đại sảnh chiếu sáng như ban ngày, Tô Tô không thèm quan tâm, vùi mình ôm đầu gối, âm thầm khóc sụt sùi.

Mộ Tư Dạ vốn cho là Tô Tô ngủ thiếp đi, nhưng mà đến gần vừa thấy,
phát hiện cô lưng cúi xuống , liền sững người, lại nghe thấy thanh âm
nức nở, hắn đột nhiên nghi ngờ.

Mộ Tư Dạ ngồi ở bên cạnh Tô Tô, ân cần vuốt tóc cô, ôn nhu hỏi: “Phát sinh chuyện gì, tại sao khóc?”

Tô Tô tiếp tục khóc, không để ý đến Mộ Tư Dạ.

Mộ Tư Dạ không có biện pháp, muốn nâng lên mặt của Tô Tô, nhưng mà tay lại bị đẩy ra, Tô Tô nghiêng đầu quay đi không nhìn hắn.

“Rốt cuộc là thế nào? Nhìn xem em khóc thành như vậy, ánh mắt cũng
sưng lên giống như hột đào, thật xấu xí nha!” Mộ Tư Dạ trên mặt cười dụ
dỗ cô.

“Không có gì!” Tô Tô hừ một tiếng.

“Không có gì.”Mộ Tư Dạ cánh tay dài chụp lấy, đem Tô Tô khóa vào
trong ngực, “Nghe Trương tẩu nói, em hôm nay ra cửa, có phải hay không ở bên ngoài bị người ta khi dễ? Em nói cho anh biết, anh giúp em hả giận, có được hay không?”

“Không có.” Tô Tô giận dỗi trừng mắt nhìn hắn một cái.

Mộ Tư Dạ không có vì tính trẻ con của cô mà phát giận, ngược lại thở dài, “Vậy ngược lại em nói nha! Là ai khi dễ em?”

“Trừ anh ra, còn có thể là ai?” Tô Tô chỉ vào hai mắt sưng đỏ, căm
tức nhìn Mộ Tư Dạ. Đây là người đàn ông yêu thương và chăm sóc mình,
thật phản bội mình sao? Ngay lúc chính mình không biết, trong vòm ngực
hắn, thật có người phụ nữ khác sao? Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng như vậy, Tô Tô liền đau lòng khó có thể hô hấp.

“Anh?” Nói thế nào , chiến hỏa liền lan rộng đến trên người hắn a? Mộ Tư Dạ cực kỳ vô tội, nhẹ nhàng dụ dỗ cô: “Tô Tô, anh thật là không có
làm gì, em cũng không nên tùy tiện oan uổng anh!”

“Cũng bởi vì anh thật là gì cũng không có làm, cho nên em tức giận!”
Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng mà Mộ Tư Dạ hắn làm cái gì? Nếu như
hắn thật có lòng, liền đem chìa khóa xe kia lấy ra a! Cô không quan tâm
hắn đưa chính là cái gì, cô quan tâm Dạ, hắn đối với mình là tấm lòng,
không hơn.

“Tô Tô, em không thể như vậy không thể nói lý.” Mộ Tư Dạ bình tĩnh dù có tốt hơn nữa, một lần có thể tiếp nhận, hết hai tới ba lần cố tình
gây sự, cũng sẽ phiền não .

“Em không thể nói lý? Vậy anh chính là khinh người quá đáng!” Tô Tô
căm giận lau nước mắt, đưa tay trực tiếp hướng tới trứơc mặt hắn, “Lấy
ra.”

Mộ Tư Dạ rất mờ mịt, nhìn cô lắp bắp hỏi “Cái gì?”

“Chìa khóa xe.” Tô Tô nhìn thẳng hắn, “Cái chìa khóa xe đưa cho em.”

“Chìa khóa xe?” Mộ Tư Dạ từ trong bóp tiền đem chìa khóa xe của mình
đưa cho Tô Tô, mặt tràn đầy nghi ngờ, “Em không phải là không biết lái
xe sao? Mà bây giờ đã tối, bên ngoài còn mưa nữa! Em muốn đi đâu?”

“Không phải là cái chìa khóa này!” Tô Tô đem chuỗi chìa khóa ném trả
Mộ Tư Dạ, “Em muốn chính là chìa khóa xe, chìa khóa xe Infiniti , anh
còn không hiểu sao?”

” Chìa khóa xe Infiniti? Anh lấy ở đâu ra chìa khóa xe Infiniti ?” Mộ Tư Dạ linh quang chợt lóe, “Em là muốn chính mình lái xe sao? Vậy chúng ta ngày mai trực tiếp đi chọn một cái, như thế nào?”

“Mộ Tư Dạ! Cho tới bây giờ, anh vẫn còn true đùa tôi, như vậy chơi
rất khá sao?” Tô Tô lạnh lùng gợi lên môi, nước mắt lại không tự chủ
được rớt xuống, “Anh cho tới bây giờ coi tôi như đứa ngốc, làm sao anh
có thể đối với tôi như vậy!”

“Em rốt cuộc đang nói cái gì? Anh cái gì cũng nghe không hiểu.” Mộ Tư Dạ rất buồn bực.

“Anh còn phủ nhận! Ngày đó ở phòng làm việc của anh, tôi chính là
nghe được rất rõ ràng, phụ tá của anh đưa tới cho an chìa khóa xe
InfinitiG37S kia, anh đưa cho người nào?” Vấn đề này, lấy dũng khí, rốt
cục vẫn phải hỏi ra, Tô Tô dũng cảm nhìn chằm chằm Mộ Tư Dạ, “Anh nói,
anh đưa cho người nào!”

Tô Tô cơ hồ đã biết đáp án. . . . . . Nhưng mà, coi như tâm lại đau, côvẫn muốn nghe Mộ Tư Dạ chính miệng thừa nhận.

“Tô Tô, đây không phải là chuyện em nên hỏi tới.” Mộ Tư Dạ cũng là có bực bội, bị Tô Tô chất vấn tiếp , bản tính thiếu gia của hắn quả nhiên

trỗi dậy, hắn đứng dậy, “Em bây giờ đang nổi nóng, anh không tranh cãi
với em, tối nay anh ngủ phòng khách, bây giờ anh sẽ đi!”

“Mộ Tư Dạ, nói rõ ràng đã! Anh nói, chuyện gì kia mới là tôi nên hỏi? Anh cảm thấy cái gì mới là chuyện tôi nên hỏi?” Tô Tô xông tới kéo Mộ
Tư Dạ, căm hận nhìn chằm chằm hắn, “Anh nói a!”

Mộ Tư Dạ hướng nàng gầm nhẹ: “Tô Tô! Em tốt nhất bây giờ lập tức câm
miệng cho anh, anh không muốn với em gây gổ!” Vì sao cô không thấy đựơc, mình đã rất khắc chế rồi, hắn rất sợ tính khí mình bộc phát, không
khống chế được, sẽ thương tổn đến cô.

Tô Tô một bên vừa khóc vừa nói: “Anh cho rằng tôi muốn cùng anh gây
gổ sao? Nếu như không phải là anh lừa gạt tôi, nếu như không phải là anh phản bội tôi, tôi sẽ ở nơi này cãi nhau với anh sao?”

“Em đơn giản không thể nói lý!” Mộ Tư Dạ đem mình nặng nề ngã xuống trên ghế sa lon, tức giận quay đầu đi.

” Vậy ngựơc lại anh nói có lý chút xem, chìa khóa xe kia đi đâu? Đưa
cho người nào? Là Bạch Nhạc sao?” Tô Tô cắn răng nghiến lợi đem”Bạch
Nhạc” hai chữ, từ trong kẽ răng nói ra ngoài. Bạch Nhạc, cái tên này tựa như nặng ngàn cân, ép tới nnỗi cô thiếu chút nữa thở không thông.

“Làm sao em biết?” Mộ Tư Dạ mặt tràn đầy nghi ngờ, đó là hắn và Nhạc bí mật nhỏ, chỉ có ba người biết chuyện này.

“Quả nhiên. . . . . . Quả nhiên là cô ta!” Tô Tô chỉ vào Mộ Tư Dạ,
giọng căm hận nói: “Thì ra là không phải là tôi suy nghĩ quá nhiều, mà
là các người quá mức vô sỉ! Mộ Tư Dạ, làm sao anh có thể đối với tôi như vậy!”

Mộ Tư Dạ bị người ta vô tình gán tội vô cùng tức giận, “Anh đã thế
nào đối với em rồi? Anh đối với em tốt như vậy, em còn có cái gì không
hài lòng ?”

Tô Tô hướng hắn tê tâm liệt phế gầm nhẹ: “Anh ở đây bên ngoài bao gái chính là rất tốt với tôi sao? Vậy nếu là đối với ta không tốt ? Có phải hay không trực tiếp liền ôm hài tử tới cửa?”

“Bốp!” Mộ Tư Dạ bị những lời này chọc cho giận khiến lý trí hoàn toàn không có, hắn tát mạnh một cái tát vào trên má trái khuôn mặt Tô Tô,
cái gì ở bên ngoài bao gái? Tô Tô tại sao có thể nói khó nghe như vậy! Ở trong mắt cô, mình coi là cái gì? Mộ Tư Dạ thở phì phò nhìn chằm chằm
Tô Tô.

“Anh đánh tôi?” Tô Tô bị đánh ngã trên mặt đất, tóc tai bù xù rất là
chật vật, cô chậm rãi đứng lên, tuyệt vọng nhìn Mộ Tư Dạ, “Anh cư nhiên
đánh tôi?” Mộ Tư Dạ. . . . . . Hắn cư nhiên đánh cô, vì người đàn bà
khác, hắn cư nhiên xuống tay nặng như vậy. . . . . . Tô Tô thương tâm
muốn chết, đau đến tê tâm liệt phế.

“Anh. . . . . .” Mộ Tư Dạ mới ra tay liền hối hận, nhưng mà Tô Tô mới vừa rồi nói phải quá mức, là cô có lỗi trứơc, cho nên hắn kiên quyết
không xin lỗi!

“Mộ Tư Dạ, làm sao anh có thể như vậy. . . . . .” Tô Tô khóc đến bi
thương muốn chết, “Tôi cho là, chiếc xe kia là anh đưa cho tôi . . . . . . Tôi ngày mong đợi, hàng đêm nhớ tới, tôi thậm chí còn bỏ tiền học lái xe, nhưng mà anh lại nói cho tôi biết, chiếc xe kia, không phải là đưa
cho tôi, mà là đưa cho người đàn bà khác. . . . . . Mộ Tư Dạ, hôm nay là sinh nhật của tôi, đây chính là quà sinh nhật anh đưa tôi?”

“Tô Tô, anh. . . . . .” Mộ Tư Dạ đáy mắt toát ra một tia áy náy,
nhưng mà hắn không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu, chuyện này phát
sinh phải quá mức đột nhiên, hắn một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có. Bất quá Tô Tô mới vừa nói cái gì? Cô ấy nói, hôm nay là sinh nhật của
cô ấy?

Trời ạ! Hắn luôn miệng nói yêu cô, nhưng thậm chí ngay cả sinh nhật
của cô cũng đều quên, thật là đáng chết! Mộ Tư Dạ cả trái tim cũng muốn
thốt lên, nhưng theo bản năng nói không ra ba chữ kia.

Mà Tô Tô một khắc, cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp xông ra ngoài, hung hăng đem Mộ Tư Dạ đụng qua một bên.

“Tô Tô!” Thấy Tô Tô chạy trốn không thấy người, Mộ Tư Dạ lúc này mới
đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng lao xuống lầu đuổi theo Tô Tô.

Mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn, tiếng mưa rơi như mảnh vỡ thủy tinh không ngừng nghỉ, Mộ gia cửa lớn mở toang, trên đường phố rộng lớn bên ngòai, lại không thấy thân ảnh củaTô Tô.

“Dạ, ngươi rốt cuộc làm cái gì với Tô Tô? Nó tại sao lại khóc, chạy
ra ngoài, mặt còn sưng lên nửa bên?” Mộ lão gia tử kéo lấy Mộ Tư Dạ ống
tay áo, tức giận nhìn hắn, “Chuyện như vậy ngươi cũng làm được?”

“Ông nội, trong này có chút hiểu lầm, nhất thời, cháu khó nói rõ ràng đựơc. Ông trước buông cháu ra, cháu hiện tại lái xe đi ra ngoài tìm,
trước đem Tô Tô tìm trở về hãy nói!” Mộ Tư Dạ lo lắng nhìn chung quanh,
tuy nhiên hắn vẫn không có thấy thân ảnh của Tô Tô.

“Được! Nếu như Tô Tô có xảy ra chuyện gì, ta hỏi tội ngươi!” Mộ lão
gia tử cầm cây trượng chọc chọc bắp chân Mộ Tư Dạ, “Còn lo lắng cái gì?
Mau đuổi theo a!”

Ông nội đối với Tô Tô, có thể so với hắn tốt hơn rất nhiều! Có lúc
hắn thậm chí cũng hoài nghi, Tô Tô mới là cháu gái của ông nội. . . . . . Mộ Tư Dạ không kịp oán trách tiếp, liền đội mưa chạy vào nhà để xe,

chui vào ghế lái, đạp chân ga, nhất thời xe như tiễn rời cung, cấp tốc
phóng đi.

Trời mưa rất lớn, trên đường thưa thớt không có mấy người đi đường,
Mộ Tư Dạ bật đèn xe, tốc độ chầm chậm, cẩn thận quan sát bốn phía mặt
đường, hy vọng có thể thấy thân ảnh của Tô Tô

Hơn nửa đêm, cứ như vậy chạy đi, thứ gì cũng không cầm, ngay cả cái ô cũng không mang, cô làm sao lại như vậy bướng bỉnh? Chẳng lẽ cô không
biết, mình sẽ rất lo lắng cho cô sao? Mộ Tư Dạ trong miệng tràn đầy khổ
sở, hận không thể hung hăng cho mình một quyền, một khắc sau long tràn
đầy lo lắng, “Hơn nửa đêm, em có thể đi được nơi nào đây?”

Ở dãy nhà phụ cận trên đường, hết vòng này lại thêm vòng khác, Mộ Tư
Dạ vẫn không có tìm được Tô Tô, hắn ão não thiếu chút nữa nhéo tóc. Nếu
như mới vừa rồi hắn phản ứng nhanh hơn, cánh tay dài kéo lại là có thể
nhốt chặt cô, nhưng mà hắn cư nhiên trơ mắt để cho Tô Tô chạy! Nếu như
Tô Tô xảy ra chuyện gì, hắn thật không biết nên làm cái gì bây giờ mới
phải. . . . . .

Mộ Tư Dạ vô số lần gọi điện thoại về nhà, nhưng mà mỗi lần Trương tẩu đều trả lời là: “Thiếu phu nhân vẫn chưa về!”

Vẫn chưa về, cô rốt cuộc ở nơi nào? Mộ Tư Dạ ở trên đường lái xe,
giống như con ruồi không đầu ở khắp nơi bay lọan ( Nee: eo~ pó tay với
kiểu so sánh này của Hề tỷ =.=!) , hắn đánh cuộc chính là vận khí của
mình.Nhưng mà hôm nay, vận khí của hắn tựa hồ không tốt lắm, ước chừng
tìm ba giờ , như cũ không thu hoạch được gì.

About these
Tô Tô sau khi cực kì bi thương chạy ra khỏi nhà, ngoài trời mưa to
xối xả khiến cả người ướt đẫm, cô vừa lạnh, lại đói, vừa thương tâm, cô
cảm giác lòng mình đau đến nỗi cơ hồ muốn chết đi. . . . . . Đả kích như vậy, cô không chịu nổi! Đây là sau khi cô phát hiện ra, mình đã yêu
hắn, yêu hắn thật sâu, cho nên mới có thể sợ hắn ở bên ngòai làm như
vậy, mới có thể tức giận như vậy, mới có thể nghĩ muốn điên lên như vậy. . . . . .

Cô một mình ôm thân thể, đứng ở trước cửa giáo đường, nghe bên trong
truyền ra tiếng chuông, nhìn trên đường có đôi có cặp tình nhân, nước
mắt lại không kiềm chế đựơc, chảy không ngừng. Tô Tô giờ phút này ão não như cá sắp chết, cô mới vừa rồi nhất thời xúc động liền chạy ra ngoài,
điện thoại di động, tiền, thẻ tín dụng. . . . . . Một cái cũng không
mang theo, những ngày kế tiếp nên làm thế nào bây giờ? Tô Tô tìm khắp
người, chỉ tìm thấy trong túi quần một đồng tiền xu.

Nơi này có một trạm xe buýt, cũng có điện thoại công cộng. Chỉ có một đồng tiền xu, cô nên lựa chọn thế nào đây? Nếu như trở lại nhà ba mẹ,
nhất định rất nhanh sẽ bị Mộ Tư Dạ tìm được, mà hiện tại người cô không
muốn thấy nhất, chính là hắn! Trừ nhà cha mẹ ra, cô còn có có thể hoàn
toàn tín nhiệm người nào?

Tô Tô đột nhiên nhớ tới bằng hữu tốt nhất của mình, Lô Nguyệt Nguyệt. Mặc dù Lô Nguyệt Nguyệt cùng Bạch Nhạc là thân thích, nhưng mà Bạch
Nhạc chẳng qua là em họ của Lăng Thiệu, cũng không phải là em họ của Lô
Nguyệt Nguyệt, cô cũng không tin, tình bạn nhiều năm như vậy , đấu không được Bạch Nhạc họ hàng xa như vậy!

Tô Tô đánh một cuộc điện thoại cho Lô Nguyệt Nguyệt, Lô Nguyệt Nguyệt không biết đang bận cái gì, qua thật lâu mới tiếp máy, còn mang theo âm thanh cực kì gợi cảm: “Alo. . . . . .”

Tô Tô mang theo nức nở: “Nguyệt Nguyệt, là tớ. . . . . .”

“Tô Tô?” Nghe được Tô Tô thanh âm nhẹn ngào, Lô Nguyệt Nguyệt đem đẩy ra Lăng Thiệu đang chôn ở trên người mình khắp nơi gặm cắn, ngồi dậy ân cần nói: “Tô Tô, cậu làm sao vậy, tại sao khóc?”

Tô Tô nghĩ, một đồng tiền xu không thể nói quá lâu, liền một hơi nói
xong: “Nguyệt Nguyệt, tớ rời nhà đi ra ngoài! Bây giờ đang ở cửa giáo
đường mà chúng ta thường hay tới, cậu tới đón tớ đi! Bây giờ người mà tớ có thể tìm, cũng chỉ có cậu. . . . . .” Tô Tô vừa nói xong những lời
này, trong điện thoại truyền ra một hồi thanh âm “Đô…đô…”, màn hình hiển thị, tiền xu của cô đã dùng xong. Tô Tô chán nản trượt xuống trên mặt
đất, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến phát run.

“Tô Tô. . . . . . Tô Tô?” Lô Nguyệt Nguyệt lo lắng để điện thoại
xuống, đứng dậy mặc quần áo, vừa mặc, vừa hướng Lăng Thiệu nói xin lỗi:
“Lăng Thiệu, thật xin lỗi, Tô Tô giống như đã xảy ra chuyện! Em phải lập tức qua đó một chuyến, không phải vậy. . . . . . Anh trước ngủ đi”

Chưa thỏa mãn dục vọng , Lăng Thiệu bộ mặt khó chịu, kéo Lô Nguyệt Nguyệt qua ôm vào trong ngực, “Không cho đi. . . . . .”

Lô Nguyệt Nguyệt thấy Lăng Thiệu lộ ra bộ dạng trẻ con như vậy ,
không khỏi bật cười, cúi đầu cầm mặt Lăng Thiệu, hôn sâu một cái, “Lăng
Thiệu, anh cũng đừng trẻ con như thế ! Tô Tô là bằng hữu tốt nhất của
em, cô ấy hiện tại rời nhà trốn đi, còn khóc rất thương tâm, em thật sự
vô cùng lo lắng cho cô ấy. . . . . .”

Lăng Thiệu cũng không phải là người đàn ông keo kiệt, ôm lấy Lô

Nguyệt Nguyệt hôn nồng nhiệt hồi lâu, mới không nỡ buông cô ra, thanh âm rất là bất đắc dĩ: “Anh đưa em đi.” Ban đêm không an toàn, cho dù có
tài xế ở đây, hắn cũng không yên tâm, không bằng tự mình chở cô đi sẽ
tương đối an tâm.

“Ừ!” Lô Nguyệt Nguyệt tiến tới, khôn lên trán hắn, hơn nữa ân cần phục vụ hắn mặc quần áo, thắt dây giày.

Ở trên xe, Lô Nguyệt Nguyệt đánh vô số lần điện thoại, gửi vài phong
tin ngắn, nhưng mà Tô Tô vẫn không phản hồi lại chút nào, điều này làm
cho Lô Nguyệt Nguyệt càng thêm lo lắng.

Khi Lăng Thiệu mang theo Lô Nguyệt Nguyệt đi ôtô đến giáo đường, Tô
Tô đang đông lạnh co rúc thành một cuộn tròn, núp ở góc tường run lẩy
bẩy. Lô Nguyệt Nguyệt vừa nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, đau lòng vô cùng, hốc mắt cũng nhanh đỏ lên, vội vàng tiến lên đem cô ôm chặt lấy,
“Tô Tô, cậu làm sao vậy? Thế nào lại khóc thành như vậy?”

Tô Tô không lên tiếng, cô cả người dường như đông cứng , chỉ có thể
phát run . Lô Nguyệt Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đón cô vào
trong xe, trong xe thổi ra khí ấm, qua mấy phút, Tô Tô mới bình thường
lại.

Lô Nguyệt Nguyệt vừa cầm khăn long sạch sẽ lau tóc cho cô, vừa ân cần hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Buổi chiều khi chúng ta tách ra,
không phải là còn rất tốt sao? Thế nào lập tức liền trở nên chật vật như vậy? Hơn nữa, cậu mới vừa nói, cậu rời nhà trốn đi?”

Tô Tô thật thấp đáp một tiếng, nhìn về phía Lăng Thiệu, một câu đều không nói.

“Tô Tô, cậu cái bộ dạng này, muốn tớ thế nào giúp cậu? Dù gì cậu cũng phải đem nguyên nhân hậu quả nói rõ ràng cho tớ biết chứ!” Lô Nguyệt
Nguyệt gấp đến độ thiếu chút nữa giơ chân, tên ngu ngốc Tô Tô này! Bình
thường thoạt nhìn họat bát, làm sao lại đem mình làm thành thê thảm như
vậy ? Nhìn đau lòng muốn chết.

“Bạch Nhạc.” Tô Tô từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, “Mộ Tư Dạ cùng Bạch Nhạc hai người bọn họ. . . . . .”

Không khí yên lặng , truyền đến âm thanh phanh xe khẩn cấp, Lăng
Thiệu dừng xe ở ven đường, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tô, “Cô nói cái
gì? Liên quan chuyện gì tới Nhạc?”

Tô Tô vốn là rất sợ Lăng Thiệu, nhưng mà giờ phút này nàng bất chấp
giá nào ! Nàng không sợ hãi chút nào nghênh đón nhìn lại hắn “Em họ Bạch Nhạc của anh, cùng Mộ Tư Dạ chồng tôi, hai người bọn họ có quan hệ!”

Lăng Thiệu rất dứt khoát, “Chứng cớ.” Không có chứng cớ, hết thảy
không bàn nữa! Bạch Nhạc là em họ duy nhất của hắn, mặc dù bọn họ cũng
không thường xuyên liên lạc, nhưng hắn cũng rất thương em họ khéo léo
này.

Lô Nguyệt Nguyệt bắt lấy tay Lăng Thiệu, trừng mắt liếc hắn một cái.

Tô Tô tùy ý lau nước mắt, nhìn về phía Lô Nguyệt Nguyệt, “Nguyệt
Nguyệt, buổi chiều chúng ta ngồi xe InfinitiG37S kia không phải là trùng hợp, bạn trai Bạch Nhạc cùng Mộ Tư Dạ, đi làm cùng tòa nhà văn phòng,
cũng không phải là trùng hợp. Tớ đã hỏi rồi, chiếc xe của Bạch Nhạc kia, chính là Mộ Tư Dạ đưa .”

“Cái gì?” Lô Nguyệt Nguyệt nghe vậy, đầu óc trống rỗng, nhất thời
trợn mắt há hốc mồm. Này. . . . . . Không phải là thật chứ? Nếu thật là
như vậy , Nhạc cô ấy. . . . . .

Tô Tô nhăn nhó nói: “Bạch Nhạc thừa nhận chiếc xe kia là bạn trai cô
đưa , mà Mộ Tư Dạ thừa nhận hắn tặng InfinitiG37S cho Bạch Nhạc, các cậu nói, bọn họ là quan hệ thế nào?”

“Coi như xe kia là Mộ tiên sinh đưa , điều này cũng cũng không đại biểu hai người bọn họ. . . . . .”

“Nguyệt Nguyệt, cậu cảm thấy người bình thường quan hệ, sẽ tùy tiện
đưa tặng một chiếc xe sao? Tớ nhiều lần thuyết phục mình, hai người bọn
họ không có quan hệ, bọn họ chỉ là bằng hữu bình thường, nhưng mà tớ
ngay cả mình cũng thôi miên không được!” Tô Tô vùi mặt ở lòng bàn tay,
khóc đến rất thê thảm.

Lô Nguyệt Nguyệt đau lòng ôm Tô Tô, “Vậy cậu bây giờ định làm như thế nào? Cứ như vậy rời nhà trốn đi, không trở về sao?”

Tô Tô nước mắt giống như nước chảy tuôn ra, thế nào cũng dừng lại
không được, cô hai tay che mặt, khóc đến cực kỳ bi thương, “Tớ không
biết, tớ thật sự là không biết. . . . . . Nhưng mà điều duy nhất có thể
xác định chính là, tớ không muốn bị Mộ Tư Dạ tìm được, tớ không muốn gặp hắn!”

Lô Nguyệt Nguyệt ôm chặt lấy Tô Tô, “Được được được, không bị hắn tìm được, không thấy hắn, cậu bình tĩnh một chút, không có chuyện gì, ừ?”

“Nguyệt Nguyệt, cậu nói tớ nên làm cái gì bây giờ? Tớ về sau nên làm
cái gì bây giờ. . . . . .” Tô Tô vùi vào trong ngực Lô Nguyệt Nguyệt, ôm cô thất thanh khóc rống.

“Chuyện này còn không có khẳng định được, nói không chừng còn có cái
gì hiểu lầm ! Nếu bộ dạng không tốt như vầy, cậu trước đến ở nhà tớ, sau đó chúng ta tìm Nhạc. . . . . .”

“Không muốn! Tớ không muốn gặp lại cô ta!” Tô Tô quả quyết cự tuyệt,
lúc xế chiều, cô ta hỏi mình vấn đề kia, liền chứng minh cô ta có nhận
biết mình , nếu nhận biết mình, rồi lại dám ở trong xe nói như vậy,
không phải là kì lạ chính là ra uy với cô. Cô không muốn gặp Bạch Nhạc,
cô ghét cô ta!

“Được được được. . . . . . Không thấy cũng không nhìn, cậu không nên
kích động, không nên kích động. . . . . .” Lô Nguyệt Nguyệt hùa theo ý
Tô Tô , cô an ủi xong Tô Tô, liền chuyển sang Lăng Thiệu, “Chúng ta lần
trước đi biệt thự, không phải ở giữa sườn núi trước mặt sao? Nếu không,
chúng ta đưa Tô Tô đi đâu tạm thời ở một chút, như thế nào?”


“Xem thử ý của Tô Tô.” Lăng Thiệu ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm đừơng phía trước, thanh âm lãnh đạm.

Trong núi rất yên tĩnh, là nơi tĩnh dưỡng tốt, rất thích hợp cho tâm
tình kích động của Tô Tô như bây giờ, hơn nữa biệt thự lưng chừng núi
của bọn họ mặc dù rất ít tới, nhưng mà thường ngày đều có người xử lý,
dọn dẹp rất sạch sẽ, tùy lúc cũng có thể vào ở.

Sau khi đem Tô Tô đưa tới, Lô Nguyệt Nguyệt đáng thương nhìn Lăng
Thiệu, nài nỉ hắn có thể đáp ứng để cho cô lưu lại bồi Tô Tô một đêm.
Nhưng mà Lăng Thiệu chưa thỏa mãn dục vọng nên không nói hai lời, trực
tiếp đem Lô Nguyệt Nguyệt nhét vào ghế lái phụ, khởi động xe, đi mất.
(Nee: tự dưng ta có hứng vs Thiệu ca quá :”>, không biết có bộ truyện về cặp đôi Thiệu-Nguyệt không nhỉ?)

Tô Tô buồn bực cúi đầu, Lô Nguyệt Nguyệt là bằng hữu của cô, nhưng
cũng là lão bà của Lăng Thiệu, cô cũng không thể chiếm đoạt lão bà của
người khác một đêm được. . . . . .

Mộ Tư Dạ ủ rũ cúi đầu về đến nhà, thấy phòng trống trải, hắn buồn bã
ngồi vào trên ghế sa lon, vùi mặt vào lòng bàn tay. Tô Tô rốt cuộc đi
nơi nào? Mộ Tư Dạ lòng níu lại thật chặt bị tâm tình bất an bao phủ.

Cho đến giờ phút này, hắn mới có thời gian, đem chuyện vừa mới phát
sinh từ từ suy nghĩ kỹ càng. Tô Tô cho là xe đưa cô làm quà sinh nhật,
lại bị đưa cho Bạch Nhạc, cô vì vậy tức giận ghen tuông mà mất đi lý
trí, điều này cũng không khó hiểu. Nhưng mà mình lại làm cái gì? Không
những không giải thích rõ ràng, còn nặng nề tát cô một cái. . . . . .

Nhớ tới Tô Tô ánh mắt tuyệt vọng lúc rời đi, Mộ Tư Dạ lòng phảng phất như bị đánh một quyền nặng nề, trái tim vừa lo sợ, lại buồn bực đau,
hắn không tự chủ được nắm chặt quả đấm. Không được, hắn không thể để mặc cho Tô Tô một mình, ở đêm khuya đầu đường đi lọan! Vậy quá nguy hiểm. . . . . . Mộ Tư Dạ nghĩ lại, Tô Tô có thể hay không về nhà mẹ đẻ đi? Ai,
hắn thế nào đần như vậy, cũng hồ đồ, ngay cả cái này cũng không nghĩ
đến.

Nhưng mà. . . . . . số điện thọai nhà mẹ Tô Tô, là bao nhiêu? Mộ Tư
Dạ từ trong điện thoại tra xét nửa ngày mới phát hiện, mình căn bản
không có lưu lại! Muốn trực tiếp lái xe đi, lại phát hiện mình không
biết đường. Mộ Tư Dạ ảo não vỗ vỗ đầu óc của mình, trong lòng gấp đến độ không xong rồi. (Nee: chồng tốt chưa, con rể tốt chưa kìa =.,=!)

Lúc nào thì bắt đầu, Tô Tô đã chiếm đóng ở trong lòng của hắn, ngay
cả chính hắn cũng không biết, vừa mới bắt đầu hắn quả thật nhận định, cô là người bầu bạn cùng hắn, thân thể thích hợp như vậy, mà cô thỉnh
thoảng có một chút mờ ám, lại vừa linh động khả ái như vậy , hắn chỉ cảm thấy mỗi lần vừa nhìn thấy cô, bất luận có cái gì phiền não, liền trong nháy mắt cũng tan biến.

Hôm nay, không thấy Tô Tô, nội tâm của hắn không biết đau khổ đến cỡ
nào! Cô nàng này, thì ra là ở trong lòng của hắn, đã đoạt lấy địa vị
trọng yếu như vậy. Hắn bây giờ, không biết nên đi nơi nào tìm cô mới
phải đây, hắn ngay cả chút đầu mối cũng không có, căn bản là không thể
nào tìm được.

Mộ Tư Dạ vốn là muốn đi xuống lầu hỏi gia gia, lúc xoay người, ánh
mắt của hắn rơi vào trên túi xách của Tô Tô. Tô Tô cái này đần nha đầu,
chạy trốn gấp như vậy, thứ gì cũng đều không mang, nếu như bên người ncô mang theo điện thoại di động, tìm cô liền dễ dàng hơn! Mộ Tư Dạ thở
dài.

Điện thoại di động? Trong đầu mới vừa thoáng qua bốn chữ “Điện thoại
di động”, Mộ Tư Dạ chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, rộng mở hào quang, Tô
Tô không mang điện thoại di động, đây chẳng phải là nói, điện thoại di
động vẫn còn ở trong trong túi xách của nàng?

Mộ Tư Dạ tâm tình phấn chấn, thật đúng là từ trong túi xách Tô Tô,
lấy ra điện thoại di động của cô , bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ của bạn bè, còn có mấy cái tin ngắn. Mộ Tư Dạ không để ý tới nhiều như vậy,
trực tiếp mở ra danh bạ, một cuộc điện thoại đánh tới nhà cha mẹ vợ,
nhưng mà mẹ Tô Tô đang mơ màng ngái ngủ sau khi nói Tô Tô không có về
nhà, ngược lại lo lắng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

“Không có chuyện gì lớn, quấy rầy mẹ, mẹ tiếp tục ngủ đi!” Vì không
để cho lão nhân gia lo lắng, Mộ Tư Dạ cũng không có nói ra chuyện mình
và Tô Tô cãi nhau, càng không có nói Tô Tô rời nhà trốn đi.

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Tư Dạ cầm điện thoại di động, chuẩn bị
đánh máy hỏi bằng hữu của Tô Tô , nhưng mà, nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ
và tin nhắn kia, Mộ Tư Dạ không do dự liền mở ra, đều đến từ một người
tên là “Nguyệt Nguyệt”.

Mộ Tư Dạ tò mò mở ra tin nhắn, sau khi nhìn nội dung, sắc mặt đại biến.

[Điện thoại di động của cậu có phải hay không hết pin? Gọi tới cho cậu thế nào cũng đều không nhận vậy?]

[Cậu ngoan ngoãn đợi tại nơi đó, đừng đi lung tung! Tớ cùng Lăng Thiệu lập tức liền qua đó tìm cậu.]

[Cậu ở giáo đường cửa trước hay cửa sau? Nhìn thế nào cũng không tìm thấy cậu a? Nhanh lên một chút gọi điện trả lời!]

[Tớ thấy cậu rồi, lập tức tới ngay!]

Mộ Tư Dạ xem đồng hồ, tám giờ tối, chính là thời gian sau khi Tô Tô
rời nhà, hắn lái xe ở trên đường điên cuồng tìm! Tô Tô. . . . . . Tô Tô
nhất định là bị người tên là “Nguyệt Nguyệt” đón đi! Mộ Tư Dạ trong lòng một hồi kích động, nhấn phím gọi, trực tiếp gọi lại, điện thoại di động lại truyền đến thanh âm nhắc nhở: “Xin lỗi, số máy quý khách gọi, hiện
tại đang khóa máy.”

Hiện tại đã đến gần rạng sáng rồi, người bình thường cũng sẽ tắt máy
ngủ, nhưng mà Mộ Tư Dạ không buông tha, hắn vội vã muốn biết tin tức của Tô Tô, cho nên một lần lại một lần nữa gọi, nhưng mà đối phương vẫn như cũ tắt máy, không có bất kỳ dư âm hồi đáp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui