Chơi Độc

Nửa năm Hà Châu chưa về nhà, lần này về thấy đồ đạc trong nhà không nhiễm chút bụi, sàn nhà sáng bóng có thể soi gương, vốn dĩ nên vô cùng hài lòng... Tiếc rằng...

"Công việc mới của em là bán ngọc thạch à?"

Trong căn hộ đâu đâu cũng có thể thấy các loại đồ vật bằng ngọc và đá, một số đồ trang trí kỳ lạ. Hà Châu nhận ra một loại trong đó là tỳ hưu.

Tôn Hồi hơi ngượng: "Năm ngoái em đi chùa, đại sư bảo trong nhà bày nhiều những món đồ kiểu này sẽ có lợi."

Mí mắt Hà Châu nảy lên: "Đại sư nào đấy?" Ánh mắt như lộ rõ vẻ dữ tợn. Tôn Hồi giật mình, kiên quyết không nói. Cô nhảy tót sang một bên, chỉ vào phong cảnh ngoài ban công đổi ngay chủ đề: "Anh xem, máy bay kìa!"

"....."

Giờ đã tháng Tư, mặc dù trong công ty có Lý Vĩ Bằng thay Hà Châu làm chủ, Lê Thi Sinh cũng sẽ thi thoảng qua giúp, còn có bà chủ nhỏ Tôn Hồi chạy trước chạy sau, nhưng vẫn không ít công việc bị chậm trễ. Hà Châu vừa mới ra ngoài, sau khi nghỉ ngơi hai ngày liền tới công ty. Tôn Hồi tung tăng tung tẩy theo sau anh, ngoài miệng nói: "Anh đi làm dẫn em theo làm gì chứ? Thêm vướng bận ấy, không tiện lắm đâu!" Song, hai tay cô gắt gao ôm chặt lấy cánh tay Hà Châu, miệng cười toe toét cũng sắp rách tới tận mang tai rồi.

Hà Châu nhéo tay Tôn Hồi, mỉm cười đưa mắt nhìn cô. Sau khi vào công ty nghe thấy nhân viên xưng hô với Tôn Hồi, khóe miệng anh cũng không khỏi co rút.

"Bà chủ ạ!"

"Bà chủ đến rồi!"

"Chào buổi sáng, bà chủ!"

"....."


Mọi người đều gọi Tôn Hồi là bà chủ, tự nhiên sinh ra cảm giác của nhà giàu mới phất. Hà Châu thấy cô cười hi hi gật đầu đáp lại, vẫn nhịn không nói thêm gì.

Lý Vĩ Bằng ôm một chồng tài liệu đến, báo cáo tình hình đại khái mấy tháng nay cho Hà Châu, công ty đã tổn thất một số vụ làm ăn, ngoài ra tuyến đường buôn lậu đã bị chặt đứt. Ban đầu, Hà Châu cắt quá nhanh và rất kiên quyết, nên để lại khá nhiều di chứng. Chuỗi tiền vốn chính là một vấn đề lớn, Lý Vĩ Bằng luôn lo lắng đến tận bây giờ. Lúc Hà Châu ngồi tù, Lý Vĩ Bằng không dám nói, sợ ảnh hưởng tới tâm lý của Hà Châu. Nay, rốt cuộc gã cũng nói thật và liệt kê ra một loạt các phương án xoay vốn. Ai biết Hà Châu đột nhiên gọi một cú điện thoại, sau khi nói đơn giản vài câu rồi cúp máy thì bảo với Lý Vĩ Bằng rằng: "Ngày kia tiền vốn tới!"

Lý Vĩ Bằng ngẩn người, không đợi Hà Châu giải thích thì nghe thấy trên sô pha đằng sau có giọng nói lúng búng của ai kia: "Anh đầu "sư" quay vòng "kím" bộn nha!" Tôn Hồi phồng má, trong miệng nhét đầy bữa sáng hamburger

Hà Châu cười một tiếng, thay Tôn Hồi giải thích:"Cô ấy bảo tiền tôi đầu tư kiếm bộn rồi!"

Hai năm trước, Hà Châu mới làm việc cho Mai Đình Sơn, kiếm được một khoản tiền. Sau khi quen biết mấy người bạn, anh liền đem hơn nửa số tiền tiến hành đầu tư. Hai năm tiếp theo món tiền này tăng lên thành con số không thể xem thường. Lý Vĩ Bằng hơi buồn. Mấy tháng qua gã nơm nớp lo sợ căng thẳng thần kinh đến cùng là vì ai chứ! Lúc ra khỏi văn phòng, gã âm thầm trợn mắt nhìn Tôn Hồi một cái. Miệng Tôn Hồi ngừng nhai. Thấy Lý Vĩ Bằng đã ra ngoài, cô tố cáo với Hà Châu: "Anh ta trợn mắt với em!"

Hà Châu thực sự nhịn hết nổi, anh quẳng văn kiện sang một bên, chạy thẳng đến sô pha, không ghét bỏ mùi hamburger đầy miệng Tôn Hồi, hung hăng hôn cô một trận.

Hà Châu bận việc của anh, Tôn Hồi bận việc của cô. Cô ôm laptop ngồi trên sô pha, uống trà sữa xem tin tức.

Vụ án buôn lậu rầm rộ này, các phương tiện truyền thông gọi đây là vụ án buôn lậu lớn nhất từ thời thành lập nước nhà đến nay. Tập đoàn Trung Quảng bị nhổ bật gốc, một số lượng lớn quan chức của thành phố Hải Châu "ngã ngựa". Không chỉ vậy còn

có hai ban ngành trung ương cũng bị dính dáng. Lãnh đạo cấp cao của Trung Quảng mặc áo phạm nhân tiếp nhận phỏng vấn của ký giả, luôn miệng nói đây là âm mưu chính trị, đấu tranh phe phái liên đới đến người vô tội. Đáng tiếc đầy đủ tất cả video và tài liệu, chứng cớ rành rành hết cách ngụy biện.

Trước đây, Hà Châu từng nói với Tôn Hồi: "Cây to đón gió!"

Có lẽ đúng là có phe phái bị dính líu ngã khỏi đài, cho dù có phải vì đấu tranh bè phái hay không, vụ án buôn lậu này là thật. Tiếc rằng Tôn Hồi không hiểu chính trị, bằng không cô chỉ cần nghiên cứu qua thì phát hiện được trong đoạn video khiến biết bao người tranh đoạt kia, có rất nhiều quan chức quan trọng.

Phiên tòa xét xử đã kết thúc, những kẻ đó đều nhận được xử phạt của pháp luật rồi. Mai Đình Sơn ngoài buôn lậu bình thường còn buôn lậu cả súng ống đạn dược, đồng thời sai khiến kẻ khác giết nhiều người, bị phán tử hình. Các giám đốc của tập đoàn Trung Quảng và tập đoàn Hải Sơn, căn cứ theo tình tiết hoặc nặng hoặc nhẹ, bị phán từ ba đến mười lăm năm tù. Còn Mai Cẩn An chỉ bị tuyên án ba năm.


Hình ảnh tin tức không nhiều, Tôn Hồi chỉ có thể nhìn thấy một vài thủ phạm chính. Cô không thấy Chu Phong, chỉ biết cái gọi là tai nạn giao thông ngoài ý muốn không có chứng cứ năm đó cùng những chuyện mà hắn đã phạm phải không cứu nổi mạng của hắn.

Thời điểm tháng Ba, Tôn Hồi từng đi dâng hương cho cô Hai và nói với cô Hai rằng mình không thể giúp được anh họ. Thậm chí Tôn Hồi còn hy vọng Chu Phong có thể bị kết án tử hình. Có điều lời này, Tôn Hồi không nói với cô Hai.

Xử lý xong văn kiện, Hà Châu duỗi lưng một cái, lười biếng đi tới sô pha. Anh nhấc Tôn Hồi ngồi lên đùi mình, rồi ôm cô và hỏi: "Xem gì đấy?"

Chương trình tin tức đã gần đoạn cuối, người dẫn chương trình đang nói đến kết luận, phê phán những kẻ buôn lậu tàn ác này. Tôn Hồi tựa sát vào vòng tay Hà Châu, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh hưởng án treo. Có phải án treo là chứng minh không sao đúng không anh?"

"Ừ!" Hà Châu tắt chương trình tin tức, khóa đầu của Tôn Hồi về phía mình: "Không sao đâu. Về sau cũng sẽ không có chuyện gì!"

"Sau này anh từ từ kiếm tiền thôi!" Tôn Hồi ôm lấy bàn tay to lớn của Hà Châu: "Em không ham tiền. Về sau anh từ từ mà kiếm, đừng vội vàng như vậy. Anh xem Đàm Đông Niên, anh ta có một người cha thế kia, song lại luôn chỉ dựa vào bản thân mà kiếm tiền. Công ty nội thất của anh ta làm ăn được, đợt trước Lê Thu Sinh cũng đem xưởng nội thất của mình bán cho anh ta rồi đấy!"

Hà Châu nâng cằm cô lên, nhướng mày hỏi: "Đàm Đông Niên?" Mấy tháng nay anh không ở đây, rốt cuộc còn xảy ra những chuyện gì mà anh không biết. Tôn Hồi ấy thế mà có thể dùng giọng điệu thế này để nói về Đàm Đông Niên.

Câu đố này vẫn chưa giải được, nhân vật chính trong chủ đề đã tới thăm. Không đúng, là Tôn Hồi đi thăm nhân vật chính trong chủ đề.

Đêm hôm khuya khoắt, di động của Tôn Hồi đổ chuông. Cô cuống cuồng mặc thêm áo khoác định chạy đi. Hà Châu thiếu chút thì vác cô lên vai, ngăn cô lại.

Hai người vội vàng tới bệnh viện, trợ lý của Đàm Đông Niên rốt cuộc thở phào một hơi: "Tổng giám đốc Đàm không cho tôi thông báo với lão phu nhân. Hết cách, tôi cũng không thể tìm ai nên chỉ có thể làm phiền cô Tôn!"

Đàm Đông Niên làm việc quá liều mạng. Tối nay trên bàn tiệc anh ta uống dữ lắm, thình lình đổ gục nên được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện. Trợ lý kể suýt nữa thì chảy máu dạ dày. Sau khi cha Đàm mất, sức khỏa mẹ Đàm không như trước kia, Đàm Đông Niên thì không cho phép ai thông báo với mẹ mình.


Trong phòng bệnh, Đàm Đông Niên đang truyền dịch. Trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thấy Tôn Hồi, anh ta nói với giọng không vui: "Em đến làm gì, trở về anh sẽ xử Tiểu Ngô. Có tí chuyện cỏn con!" Đang nói đột nhiên trông thấy Hà Châu đi theo tới, đứng sau lưng Tôn Hồi. Đàm Đông Niên phút chốc câm nín.

Tôn Hồi không tranh hơn thua với người bệnh, cô trừng mắt nhìn Đàm Đông Niên hai phút rồi đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình. Hà Châu ngồi ngay xuống bên giường bệnh, cất lời: "Hiện tại anh với Hồi Hồi rất thân thiết!"

Một câu không đầu không đuôi như vậy, Đàm Đông Niên chỉ có thể đáp bằng một tiếng "Ờ".

Hà Châu nói tiếp: "Cảm ơn anh đã giao USB cho Tôn Hồi!" Đem công lao cho Hà

Châu, để anh có thể tránh được họa ngồi tù.

Đàm Đông Niên không mặn không nhặt đáp: "Khách sáo rồi!"

Thời khắc cuối cùng, Đàm Đông Niên lấy USB ra, tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt, chỉ có Hà Châu nghĩ sơ sơ là hiểu rõ từ đầu đến cuối. Phải cái trước kia, Hà Châu không có cơ hội gặp Đàm Đông Niên. Giờ anh mới hỏi: "Năm đó là anh đã mua chiếc USB này từ trong tay bố tôi?"

Đàm Đông Niên trầm lặng một chốc rồi gật đầu: "Ừ, năm năm trước!"

Trên đời này, chẳng có bức tường nào kín gió. Lão Đàm thận trọng thế nào cũng sẽ để lộ manh mối trong lúc vô ý. Đàm Đông Niên ở ngoài cửa đã nghe thấy mấy chữ quan trọng, Hà Huy, tai nạn xe hơi, Chu Phong và tập đoàn Trung Quảng. Khi ấy, anh ta vừa vặn sắp đi công tác tới thành phố Hải Châu. Đôi khi vận mệnh chính là điều kỳ diệu, mở toang cánh cửa lớn bí ẩn trước mặt anh ta.

Đàm Đông Niên tốn khá nhiều tiền để mua lại chiếc USB này, che giấu tất cả mọi chuyện, giả vờ không biết, mãi đến khi cô Hai của Tôn Địch tái phát bệnh cũ, phải nhập viện lần đầu tiên, anh ta mới biết hóa ra nhà họ Tôn còn có nhiều thân thích thế này, bao gồm Chu Phong - một kẻ trước giờ chưa từng gặp.

Sau đấy, tình hình chuyển biến ra sao, Đàm Đông Niên đã không nhớ rõ lắm, chỉ biết sau khi tra anh ta điều tra cũng phát hiện Chu Phong mang một nửa dòng máu của họ Tôn. Ánh mắt Đàm Đông Niên nhìn Tôn Địch đã có sự thay đổi, anh ta bắt đầu âm thầm lên kế hoạch. Anh ta ngả bài với cha mình, hai người ầm ĩ một trận lớn. Cha Đàm nói Tôn Địch bụng dạ rắn rết, từ đầu chí cuối đều chỉ vì tiền mới gả cho Đàm Đông Niên, vì tiền mới giám sát anh ta, muốn tìm ra người chủ sau màn của Trung Quảng.

Đàm Đông Niên không thể tiếp tục chịu đựng sống cùng Tôn Địch nữa, khi tình yêu bị chân tướng làm phai mờ, cuối cùng anh ta bùng phát ly hôn.

Đàm Đông Niên hơi chóng mặt. Những ngày này, anh ta lo liệu tang lễ của cha mình, lại thu dọn một đống lộn xộn của Trung Quảng, còn phải chăm sóc người mẹ thương tâm quá độ. Anh ta đã không còn sót bao nhiêu sức lực để nhớ lại quá khứ. Trước mắt anh ta hoa lên, đang trong lúc lơ mơ, đột nhiên thấy chỗ cửa lóe lên ánh sáng, lao thẳng vào, lớn tiếng hét toáng: "Anh có biết tốn bao nhiêu tiền không hả? Em làm

thuê ba tháng cũng không kiếm nổi nhiều tiền thế. Anh có mạng để kiếm tiền, không có mạng tiêu tiền, vậy anh cứ lập di chúc đi, để em tiêu giúp anh!"


Đầu Đàm Đông Niên đau muốn nứt ra, anh ta xua tay với Hà Châu: "Mang cô ấy đi đi cái!"

Hà Châu hiếm khi phối hợp với Đàm Đông Niên, lôi Tôn Hồi ra ngoài. Trên đường Tôn Hồi vẫn lải nhải, sắc mặt Hà Châu càng khó coi hơn, toan phát tác thì chợt nghe thấy Tôn Hồi bảo: "Vậy nên anh cẩn thận cho em! Về sau buổi tối xã giao không cho phép uống rượu. Đàm Đông Niên chính là bài học xương máu đấy. Nếu anh ngã bệnh, xem em đối xử với anh thế nào!"

Lòng Hà Châu đột nhiên ấm áp.

Anh nhớ kỹ lời của Tôn Hồi, tiệc xã giao trong hai tháng tiếp theo, anh cũng chẳng uống say.

Bữa tiệc buổi tối, anh không tiện dẫn Tôn Hồi đi cùng. Trên bàn rượu, bên cạnh một đám bạn bè làm ăn đều có một loại phụ nữ khác, Tôn Hồi không thể cùng bàn với họ.

Hà Châu uống ít, đối phương khó tránh khỏi muốn chuốc rượu. Lý Vĩ Bằng chắn thay Hà Châu. Nau, gã đã là hai cánh tay của công ty, trải nghiệm trong thời gian này khiến gã trút bỏ cái tính hở một tí là muốn hô chém hô giết trước kia, thật sự trở thành một doanh nhân, thành thục đàm phán trên bàn tiệc.

Lúc tiệc rượu rảnh rỗi, Lý Vĩ Bằng và Hà Châu còn thảo luận chuyện công việc. Hà Châu đột nhiên nói: "Hiện tại Trung Quảng đổ rồi, để lại bao nhiêu dự án, cậu có chú ý không?"

Lý Vĩ Bằng ngẩn người, "Cái này thì không. Gần đây trên tin tức toàn phát về Trung Quảng. Trung tâm mua sắm và những dự án bất động sản mà họ đang xây dựng đã dừng lại cả." Ngừng một chốc, gã nói tiếp: "Anh Châu, anh vừa ra ngoài cũng cứ nghỉ ngơi một thời gian đi ạ. Chẳng phải Tôn Hồi nói không vội kiếm tiền sao?"

Hà Châu nở nụ cười: "Cô ấy cũng chạy tới nói trước mặt cậu à?"

Lý Vĩ Bằng lắc đầu: "Anh không biết chứ, giờ mỗi tháng Tôn Hồi đều đi chùa một chuyến, nghe những gã Thần Côn bảo mua mấy thứ ngọc thạch về nhà, còn bảo gì mà

phải thành kính. Hàng ngày đều quỳ xuống vái, suốt ngày nói không cần tiền, chỉ cần anh bình an trở về là tốt rồi. Lợi Mẫn hay đi cùng cô ấy. Lúc nói chuyện với bọn em, Lợi Mẫn toàn khóc. Anh bảo một sinh viên đại học như Tôn Hồi, sao lại mê tín những thứ này?"

Khi Hà Châu về đến nhà đã là mười một giờ. Tôn Hồi ngủ mất rồi. Anh cầm món đồ bằng ngọc lên xem, rồi mang theo nụ cười đi vào nhà tắm để tắm rửa. Tắm xong đi ra, anh về phòng ngủ, ôm Tôn Hồi vào trong lòng, cũng mặc kệ cô đã ngủ hay chưa, anh hỏi cô: "Sao em muốn đi chùa, trước đây hình như em không tín Phật mà!"

Tôn Hồi ngủ mơ mơ màng màng, lầu bầu một tiếng, chui vào lòng anh: "Nhớ anh..." Nhẹ nhàng phất qua tai tựa ảo giác.

Hà Châu hôn lên trán Tôn Hồi, ôm cô thật chặt và khẽ bảo: "Anh cũng nhớ em..." Rất nhớ em.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui