Ngủ một ngày một đêm là Tôn Hồi dồi dào sức sống ngay. Sáng sớm thức dậy, cả một Trời ánh sáng ngoài cửa sổ.Quả nhiên, phong cảnh bên núi khác biệt.
Hà Châu không có trong phòng. Tôn Hồi duỗi thắt lưng, đi kéo tấm rèm cửa sổ tối màu, vừa vặn trông thấy hai chiếc xe rời khỏi con đường nhỏ. Cô tựa vào cửa sổ hít thở một lúc bầu không khí trong lành, bấy giờ mới ra khỏi phòng.
Hà Châu đang nghe thuộc hạ báo cáo trong phòng khách: "Xe vừa chạy. Hai người đưa ra ngoài!"
Hà Châu gật đầu, nghe thấy tiếng động trên tầng truyền tới, anh ngẩng đầu nhìn rồi cười bảo: "Dậy sớm thế em?" Anh phát tay một cái, thuộc hạ rời đi luôn.
Đưa mắt nhìn người xa lạ rời khỏi, Tôn Hồi nhảy tót xuống cầu thang, lúc còn hai bậc cuối cùng, cô nhẹ nhàng búng người một phát, trên eo liền bị ôm lấy. Hà Châu vỗ mông Tôn Hồi một cái: "Ngoan ngoãn tí đi!"
Tôn Hồi cười hê hê và hôn anh, bỗng nhiên cô ngừng động tác, cảnh giác hỏi: "Ở đây không có camera chứ?"
Hà Châu im lặng ôm Tôn Hồi đi tới sô pha. Cô đá chân muốn xuống. Sau khi được đặt lên sô pha, cô lập tức ôm mặt kêu: "Xấu hổ chết mất!"
Hà Châu khẽ cười: "Có gì mà xấu hổ! Để ý người khác làm cái gì!" Trong mắt anh không có người khác, Tôn Hồi cũng không nên nhìn thấy người khác.
Hà Châu không kiêng dè, việc mình mình làm. Một chốc kéo áo ngoài của Tôn Hồi, một chốc nhấc chân cô lên kiểm tra nhiệt độ. Lúc sau, anh lại chạm vào bụng cô. Tôn Hồi thẹn thùng đẩy tới đẩy lui, cuối cùng thẳng lưng tức tối: "Hôm nay sinh nhật em, anh thật sự không bày tỏ à?"
Sau một đêm nguy hiểm, sau giấc ngủ li bì một ngày trời, Tôn Hồi lại có thể hét to thế này. Hà Châu bật cười, nâng mặt cô hung hăng hôn mấy cái rồi nhỏ giọng nói: "Hồi Hồi, chúc mừng sinh nhật em!"
Hà Châu cùng Tôn Hồi trải qua lần sinh nhật thứ ba. Trong núi từ sáng sớm mai đã nghe thấy tiếng chim kêu và ngửi được mùi hương hoa, đắm chìm giữa khung cảnh thiên nhiên.
Hà Châu sớm đuổi những người dư thừa đi rồi, trong bếp đã chuẩn bị đồ ăn cho một ngày. Bánh sinh nhật đặt một tuần trước đã được chuyển tới đây từ sáng sớm. Trong vườn hoa của biệt thự dựng một cái xích đu, cạnh xích đu là giá nướng.
Phòng ngủ trên tầng, Tôn Hồi chỉ cần mở tủ quần áo liền có thể trông thấy ngập tràn hoa hồng.
Trên khăn mặt treo một sợi dây chuyền.
Trong cốc đánh răng để một con ếch xanh nhỏ chạy bằng pin.
Sau chậu cảnh chỗ hành lang gài một cái hộp be bé thần bí.
Trên điều khiển từ xa của TV phòng khách dán một xấp thẻ mua đồ siêu thị.
Trong giỏ đồ ăn vặt giấu một món đồ chơi đầu lâu xương khô dọa người.
Hai con búp bê béo mập thổi hơi cực to đứng chỗ cửa lớn, đong đưa theo gió.
Hai bên đường dẫn tới biệt thự, mấy con búp bê nằm dưới những gốc cây.
Dường như mỗi nơi Tôn Hồi có thể đi qua đều giấu một phần quà tặng. Có thể là đồ chơi, có thể là trang sức, có thể là thẻ. Cuối cùng trong phòng tắm, dưới vòi sen còn để một bộ váy ngủ gợi cảm.
Hà Châu thích đem tất cả những món quà có thể nghĩ đến dâng tới trước mặt Tôn Hồi. Năm đầu tiên như vậy, năm thứ hai như vậy, năm thứ ba vẫn như vậy. Có điều năm thứ ba này anh tạm thời đổi một nơi, nửa đêm bố trí lần nữa.
Hệt như đào khắp cả thế giới cũng không thể thỏa mãn niềm ham muốn ấy của Hà Châu, cho Tôn Hồi những gì tốt nhất, dành những điều tốt nhất cho cô, dỡ xuống cả bầu trời đều không lấp đầy vòng ôm ấm áp của cô.
Tôn Hồi bắt đầu hành trình tìm kho báu. Cô phát hiện dù lượn tới chỗ nào cũng có niềm vui bất ngờ đang đợi mình. Cô cứ cười suốt cả đường, sau khi nhận ra một món đồ quý giá liền ôm Hà Châu hôn anh một cái, và sớm đã quên mất camera giấu kín trong góc. Đáy mắt cô đúng là không còn ai nữa. Bầu Trời trong núi hóa ra trong xanh vậy đấy, cho tới khi Tôn Hồi tìm thấy trong phòng tắm---một bộ váy ngủ gợi cảm!
Hà Châu bảo: "Lần tới mặc!"
Tôn Hồi đỏ mặt tía tai, thấy anh thản nhiên như không, cô càng xấu hổ và tức. Cuối cùng, Tôn Hồi tung đòn sát thủ, "rầm" một tiếng đóng cửa phòng tắm vào. Lát sau từ bên trong bước ra, Tôn Hồi thành công nhìn thấy Hà Châu đỏ bừng mặt, có vẻ ngay cả cổ cũng nhuộm sắc hồng. Cô áy náy: "Bụng em đau quá, dì cả thật đáng ghét!"
Vệ sĩ ngoài biệt thự vẫn lặng lẽ tuần tra như ngày thường. Giang Binh nhìn căn phòng ngủ trên tầng hai, loáng thoáng có thể trông thấy những cái bóng. Tấm rèm cửa sổ tối màu tiệp với sắc thu, lộ ra mấy phần ảm đạm mỏng manh. Cho tới khi trong tai nghe truyền tới giọng của đồng nghiệp, Giang Binh mới thu hồi tầm mắt, cất bước đi về hướng khác.
Trong phòng bảo vệ, đồng nghiệp chỉ vào camera và nói: "Một chiếc xe tới, đã kiểm tra biển số xe, là con trai của ông chủ."
Trên con đường quốc lộ của ngọn núi này vừa thông, cây cối hai bên rậm rạp, hiếm khi có xe chạy qua. Mà lúc này đang có một chiếc xe đang nghênh đón ánh Mặt Trời mùa thu đang chạy tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...