Người chủ cho nhà họ Tôn thuê lại nhà nghỉ tên gọi Thái Lương, dân gốc phía Bắc thành phố Giang Nam. Ban đầu khu vực trạm Bắc này thuộc vùng nông thôn, về sau chính phủ tiến hành cải tạo nơi đây, trạm Bắc ngụ tại chốn này, dòng người dần dần đổ về địa phương hoang vu hẻo lánh. Thái Lương cũng cơi nới thêm nhà cũ làm nhà nghỉ cho thuê, kiếm được một khoản cũng coi như trở thành một nhà giàu mới nổi nho nhỏ.
Có điều tên nhà giàu mới nổi này không hiểu cung cách làm ăn, trên tay có món tiền nhàn rỗi thì không ngồi yên, tinh thông mọi thứ ăn uống cờ bạc. Năm năm trước, bà vợ không thể chịu đựng được nên đã li hôn với gã, hai cô con gái thì vẫn ở với bố.
Tiền cho thuê nhà nghỉ không hề thấp, cộng thêm lại gần trạm Bắc, so với những khu vực bình thường cũng đắt hơn. Vì vậy, dù Thái Lương vô công rồi nghề cũng không phải ăn lo uống, chỉ thỉnh thoảng vẫn sẽ eo hẹp, chẳng hạn dịp Tết gã từ Macao trở về, mỗi lần đều đầu tóc rối bù chẳng khác gì sống sót sau tai nạn. Con bạc tối kỵ nhất bị người khác lợi dụng sơ hở. Nghe xong tin tức, Hà Châu thầm có tính toán, chuyện còn lại thì không thể dựa vào Tóc Vàng rồi.
Quãng thời gian trong công ty của Lê Thu Sinh này, anh đã quen với công việc kinh doanh.
Lê Thu Sinh rất tán thưởng anh, luôn nhớ về quá khứ của mình: "Sau khi tốt nghiệp tiểu học thì tôi ra ngoài làm thuê, mười mấy tuổi bắt đầu theo thầy sửa chữa máy móc, sau đấy còn từng bán báo, bán đồ ăn sáng. Lúc bằng tuổi cậu, tôi quen biết phu nhân của cậu. Tôi chạy việc trong công ty của anh trai cô ấy, dần dần phát triển sự nghiệp của mình. Cho nên mới có tôi của ngày hôm nay!" Ông ta vỗ vỗ Hà Châu: "Vợ tôi chính là Bá Nhạc của tôi. Hiện tại cậu trẻ tuổi hệt tôi năm đó. Tràn đầy năng lượng, nghĩa khí. Bọn Tóc Vàng đều sẵn lòng gọi cậu một tiếng "anh". Tôi nhìn người hai mươi mấy năm, không nhìn nhầm đâu. Người như cậu có thể chịu khổ hơn so với sinh viện đại học, sẽ không thành thực sáng chín giờ đi làm, năm giờ tan ca, sớm muộn cũng có tiền đồ thôi."
Trong con mắt của Lê Thu Sinh, Hà Châu làm việc quyết đoán, biết lên kế hoạch, biết kêu gọi. Tuy không có trình độ văn hóa, nhưng cũng chỉ người như vậy mới không do
dự lưỡng lự, làm việc lớn có thể bất chấp tất cả. Ông ta cần một người thông minh chín chắn, hơn nữa hiểu được có ân tất báo, một thuộc hạ hết mực trung thành.
Về phần làm việc lớn không cần nhìn trước ngó sau gì đấy thì đây là một cửa làm ăn khác của Lê Thu Sinh.
Tại thành phố Nam Giang, ông ta mở công ty nội thất gia dụng Hằng Phúc, ban đầu nhà xưởng của quê nhà cũng vẫn kinh doanh đồ gia dụng.
"Nhà xưởng Hải Châu bên kia chủ yếu làm để xuất khẩu, loại đồ nội thất bằng gỗ này không cần phải nộp thuế, làm ra sẽ không lỗ."
Đây là vụ làm ăn nhất cứ lưỡng tiện, Lê Thu Sinh rất coi trọng.
Nghe xong, sắc mặt Hà Châu hơi biến đổi, anh cười nói: "Hóa ra Ông chủ Lê là người Hải Châu à?"
"Ừ!" Lê Thu Sinh đáp: "Tôi từng này tuổi, những năm ở Hải Châu cũng lăn lộn có tiếng. Chẳng qua tuổi tôi đã nhiều tuổi rồi, muốn thu tay lại. Nhưng đâu có dễ dàng thế, tiền không dễ kiếm mà!"
Hà Châu mỉm cười, không nói gì.
Khi trẻ tuổi vô cùng hăng hái, lớn tuổi rồi có lẽ sẽ quen với tình trạng hiện tại, có lẽ sẽ trở nên nhát gan, Lê Thu Sinh chính là người như vậy. Hà Châu vừa nghĩ vừa đi đến sạp báo mua năm, sáu tờ. Lúc tới quán net Đông Anh, Tôn Hồi chỉ tờ báo trên tay anh mà cười: "Giả bộ trí thức gì chứ!" Cô tưởng rằng anh không thể nghe thấy.
Hà Châu khẽ cười, lặng yên ra hiệu cho Lợi Mẫn ra ngoài nói chuyện, hệt phụ huynh hỏi thăm giáo viên, đứa nhóc nhà mình ở trường học có ngoan không. Hà Châu hỏi: "Cô ấy hôm nay thế nào?"
Lợi Mẫn liếc mắt nhìn Tôn Hồi một cái, nén thấp giọng quở trách: "Tiểu tổ tông kia, cứ bắt em gọi cô ấy là chị, buổi trưa lại bảo giảm béo không ăn cơm. Buổi chiều em thấy cô ấy đói đến nỗi không còn sức, mua cho cô ấy một gói bánh qui, cô ấy liền ăn như thể quỷ đói đầu thai ấy!" Cô nàng sang Hà Châu với ánh mắt nghi hoặc: "Anh với cô ấy yêu đương, đúng không? Anh lừa tiền của cô ấy à? Em xem cô ấy rõ là tiếc tiền cơm!"
Tôn Hồi ló đầu thăm dò, thấy hai người kia thì thà thì thầm nửa ngày mới trở lại, cô bĩu môi, vội vàng rụt cổ về.
Hà Châu dắt Tôn Hồi về nhà. Trên đường anh mua một xiên ngô nướng cho cô lót dạ rồi hỏi: "Trưa nay sao không ăn cơm?"
Tôn Hồi gặm ngô, "hừm hừm", trả lời đúng như dự liệu: "Em biết ngay anh bảo Lợi
Mẫn giám sát em mà!" Cô trừng mắt nhìn Hà Châu: "Sao anh giám sát em?"
Hà Châu cũng chẳng phủ nhận, thành thật đáp: "Sợ em chạy mất!"
Tôn Hồi ngẩn người, lại nghe anh nói tiếp: "Tới rồi thì đừng nghĩ đến việc bỏ chạy nữa, ngoan ngoãn tí đi!" Dứt lời, anh gạt hạt ngô bên miệng Tôn Hồi rơi xuống.
Tôn Hồi đỏ bừng mặt lầu bầu một tiếng, tức tối nhai ngô, lúc lâu mới mở miệng: "Trước khi khai giảng phải nộp học phí, em còn tiền!" Cô bắt đầu tìm cách cho lối ra sau này, bố mẹ vốn không cung cấp tiền học cho cô, luôn là Tôn Địch chống đỡ, mà nay Tôn Địch đã không ở bên nữa.
Hà Châu hơi hối hận lý do vay nặng lại kia, căn bản chính là bê đá tự đập chân mình. Về nhà anh bảo với cô: "Đừng lo lắng tiền học, anh..."
Lần này Tôn Hồi nhảy dựng lên ngắt lời anh: "Anh coi em là gì hả, anh muốn làm gì với em!". Đừng tưởng hôn hít mấy cái thì có thể bao nuôi cô nhé, cô không phải loại người đó!
Hà Châu dở khóc dở cười, nhưng cố ý nghiêm mặt. Tôn Hồi hơi nao núng, nhỏ giọng nói: "Không phải, anh có thể có bao nhiêu tiền chứ? Đừng nói linh tinh. Dù sao chuyện của em, tự em giải quyết được. Anh chớ coi em là trẻ con, đừng vay nặng lãi gì nữa. Tuổi tác cũng đã không nhỏ còn cả ngày lông bông..."
Cô chuyển sang "dạy bảo" Hà Châu. Lần này anh thật sự không nén nổi cười, tóm lấy cằm cô và hôn lên môi cô mấy cái. Tôn Hồi tức tối kêu lên: "Anh lại nữa!"
Hà Châu ôm lấy cô, thỏa mãn thở dài: "Hồi Hồi...", rồi than một lượt,"Hồi Hồi..."
Tôn Hồi lấy làm lạ "Ơi" một tiếng, Hà Châu vẫn chỉ gọi "Hồi Hồi".
Thành phố Nam Giang rộng lớn như vậy, cuối cùng anh không cần ở trong căn phòng trọ ẩm ướt tối tăm nữa mà đứng dưới ánh mặt trời, hơi thở của mùa hè phả vào mặt, ngập tràn sức sống.
Tôn Hồi bắt đầu nghiên cứu trang web tuyển dụng, tự lực cánh sinh không phải chuyện dễ dàng. Cô với Hà Châu sống cùng nhau không "rõ ràng", tuy quan hệ đã tiến thêm một bước lớn, nhưng tuyệt đối không thể để anh nộp học phí. Học phí cộng thêm tiền ăn, tiền ở sau khi khai giảng, đây không phải một khoản nhỏ. Với cả, Hà Châu đã vì cô mà vay nặng lãi... Tôn Hồi có chút lâng lâng, nhưng lại nhiều áp lực nặng nề hơn.
Lúc cô đặt mục tiêu vào công việc gia sư thì Hà Châu đã nghiên cứu trang báo của ba ngày nay.
Sau khi Giang Nam xây dựng mở rộng trạm Bắc sẽ trở thành đầu mối giao thông quan trọng, ngoài ra sẽ trở thành kiến trúc tiêu biểu của Giang Nam.
Mấy năm gần đây, phía Đông, phía Tây và phía Nam thành phố đều chia lô ra bán, các dự án thương mại nhiều vô kể, mỗi khu đều có một tổ hợp thương mại, duy chỉ có khu vực phía Bắc thành phố vẫn không tiến vào trong phạm vi quy hoạch của chính phủ, giá trị không tăng. Cho dù đất thương mại tiến hành tung ra bán cũng chẳng ai hỏi han.
Tuy nhiên nay đã khác biệt rất nhiều. Từ đầu năm, phía Bắc thành phố đã trở thành một chủ đề nóng hổi. Những thương nhân lớn nhỏ xung quanh thành phố đã dõi ánh mắt về nơi này, rất nhiều cửa hàng gần trạm Bắc cũng đã bị các mối bất động sản mua vào, đều đợi phát tài sau khi xây dựng mở rộng trạm Bắc.
Điều mấu chốt nằm ở cổng ra của trạm. Nơi nào có cửa ra của trạm thì nơi đó tập trung dân cư, chỉ có đất nơi dân cư tập trung mới sẽ "nước lên đẩy thuyền". Một cổng ra khác của trạm sẽ không có bao nhiêu thay đổi, và muốn hưởng lợi từ nó thì không thể đưa ra quyết sách hoàn toàn trái ngược được.
Tôn Hồi nhẹ tay nhẹ chân, len lén đi đến bên tay vịn sô pha, mở to mắt nhìn trộm tờ báo. Tin tức sơ bộ thể hiện trên những hàng chữ chi chít đen xì là hạng mục thành phố mới, cô đọc say sưa. Trên eo đột nhiên thần không biết quỷ không hay lòi ra một bàn tay "ma" khẽ tóm một phát. Tôn Hồi kinh hãi kêu lên "Ai ôi", hai chân chổng ngược,
ngã tới cạnh Hà Châu.
Hà Châu bế cô ngồi lên chân mình, tờ báo bị đè truyền tới một đợt tiếng vang loạt xoạt loạt xoạt. Mặt Tôn Hồi ửng hồng, nhổm mông dậy, rút tờ báo ra, muốn ngồi sang một bên nhưng Hà Châu lại không thả cô đi, mà ấn cô vào lòng, thấp giọng nói: "Lén lút làm gì, muốn xem báo hả?"
Tôn Hồi hừ hừ đáp: "Ai lén lút, anh đừng ôm em!"
Hà Châu khẽ cười rồi hôn cô. Vẻ mặt Tôn Hồi ghét bỏ, mạnh mẽ nghiêng đầu, vành tai đỏ bừng, cô hỏi: "Anh toàn đọc cái gì ấy, đã đọc mấy ngày rồi!"
"Tùy tiện đọc chút thôi!"
Tôn Hồi trợn mắt, liếc nhìn tờ báo và nói: "Anh coi em ngốc sao? Tài chính với bất động sản, anh đọc cái này làm gì, đọc có hiểu được không?"
Hà Châu im lặng, dựa vào thành ghế sô pha, ngón tay khi có khi không vuốt ve đôi má Tôn Hồi, hai mắt chăm chú nhìn cô.
Nào có lý Tôn Hồi sợ anh, nhưng bộ dạng này của Hà Châu luôn giống như biến thành một người khác, không nói không rằng, hệt đang tính toán thủ đoạn một chiêu chí mạng gì gì đó. Tôn Hồi hoảng hốt, vừa định tháo chạy, Hà Châu liền ôm ngay lấy cô, "Có vẻ trước giờ em đều không hỏi qua chuyện của anh."
Tôn Hồi thoáng sửng sốt, ngẫm nghĩ một tẹo rồi đáp: "Hả? Hỏi gì ạ?"
Hà Châu híp mắt: "Trừ biết tên của anh, em còn biết gì nữa? Không sợ anh đem em đi bán à?" Nhiệt tình ban đầu hỏi thăm về Giang Binh thông qua anh, giờ tới anh thì tịt ngóm.
Nhưng Tôn Hồi bỗng mỉm cười: "Anh sẽ không làm vậy đâu!", giọng điệu chẳng khác gì làm nũng, có điều vô cùng chắc chắn, tin tưởng không nghi ngờ.
Hà Châu đờ người, tuyến ngăn cách giữa hỏi với không hỏi, có phải anh nghĩ lạc hướng rồi chăng? Anh dán mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô. Anh đang nghĩ lại từng li từng tí mấy tháng nay, phút chốc mỉm cười. Đôi khi chẳng hỏi han mới là sự ỷ nại toàn tâm toàn ý. Chẳng qua Tôn Hồi có vẻ không ý thức được điều này. Bấy giờ,
cô đang muốn thoát khỏi vòng tay của Hà Châu, muốn lấy tờ báo để nghiên cứu. Hà Châu xách cô lên phía trước, trực tiếp phủ xuống đôi môi cô, chỉ nghe Tôn Hồi lầu bầu nói: "Lại chiếm...", lời còn lại cũng không nói ra được nữa.
Ngày tháng trôi qua xem như thoải mái, Tôn Hồi cố gắng khiến bản thân quên đi những điều không vui. Cô không cần trực ca đêm ở quán net. Ông chủ rất tốt bụng thuê thêm hai nhân viên, bởi vậy thời gian rảnh, Tôn Hồi ngồi ở đó tính toán số sách, thỉnh thoảng gọi điện thoại liên lạc với phụ huynh học sinh. Đương nhiên Lợi Mẫn báo cáo tất cả những việc này cho Hà Châu.
Nghe xong điện thoại, Hà Châu bảo với Lợi Mẫn: "Thế cô ấy tìm được chưa?"
"Tìm được rồi, tối nay phải lên lớp đấy!"
Hà Châu "Ờ" một tiếng, nói mấy câu nữa rồi mới cúp máy.
Lúc này, anh đang đứng trên một con phố gần trạm Bắc, xung quanh ồn ào nhộn nhịp.
Lê Thu Sinh hút thuốc, chỉ chỉ vào dãy cửa hàng chỗ nhà nghỉ họ Tôn và mở miệng:
"Ở đây thật sự có thể lên giá? Cổng ra của trạm đằng này à?"
Hà Châu cười đáp: "Không rõ."
Lê Thu Sinh sửng sốt, tức giận trừng mắt nhìn Hà Châu, lại nghe anh thủng thẳng nói: "Chính bởi không ai biết cho nên giá nhà xung quanh đều tăng, đợi tới lúc công bố cổng ra của trạm thì giá nhà những vị trí khác tất nhiên sẽ hạ xuống thôi!"
Còn tính toán của Hà Châu không phải đường thẳng mà là đường cong.
Đầu bên kia, Tôn Hồi đang chuẩn bị tinh thần cho buổi phỏng vấn lúc chập tối. Cô đã gửi tin nhắn báo với Hà Châu. Anh bảo gửi địa chỉ phỏng vấn cho anh. Tôn Hồi bất mãn, vẫn rề rà gửi đi. Trên đường, cô càng nghĩ càng thấy sai sai, bản thân thành thật như vậy từ khi nào nhỉ, Hà Châu dựa vào cái gì mà quản cô thế chứ!
Cơ mà bỏ đi, Hà Châu vẫn tốt với cô lắm. Tôn Hồi hé miệng cười. Chẳng mấy chốc thì đã tới chỗ nhà hàng phỏng vấn, phụ huynh học sinh đang đợi ở đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...