Nam Cung Kình Hiên liếc xéo người phụ nữ đang túm cánh tay mình, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ, trong đôi mắt thâm thúy lại thoáng qua chút phức tạp.
Thật sự là lần đầu tiên anh giải quyết cảnh tượng này, người phụ nữ đối diện không phải là người xa lạ, càng không phải là cừu địch cạnh tranh trên thương trường, cô ta đã từng là người mà mình chọn để bầu bạn trong cuộc sống, chẳng qua không biết sai lầm bắt nguồn từ đâu, lúc anh hiểu được tình yêu là gì, anh mới biết được, người phụ nữ có thể khiến anh thương yêu che chở cả đời không phải là cô ta.
Nắm lấy cổ tay của cô ta, chầm chậm nhưng kiên định kéo xuống khỏi cánh tay mình.
"Cô không cần cầu xin tôi, dù sao thì người tổn thương cô không phải là tôi, cầu xin tôi thì có ích lợi gì?" Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tràn đầy sự lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Trên thương trường luôn chú trọng đến sự công bằng, làm sai chuyện thì phải trả giá lớn, cô không có cách nào thừa nhận những chuyện này, nhưng trước đó cô đã từng làm cho người khác chịu đựng y như thế. . . . . . Không có gì không công bằng."
"La Tình Uyển, tôi đã bỏ qua cho cô rất nhiều lần, là chính cô, cho tới bây giờ đều không biết quý trọng cơ hội, náo loạn thành như hiện tại, tôi không có bất kỳ lập trường gì để giúp cô —— muốn tôi đồng tình với cô sao? Vậy cũng xin cô suy nghĩ kỹ lại, nếu như cô là tôi, cô cũng đồng tình với chính cô sao?" Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng bốc cằm của cô ta lên, lạnh nhạt nói.Truyện chỉ đăng trên diendan
Khoảnh khắc yên lặng, La Tình Uyển lại cảm thấy dài giống như đã trải qua nửa cuộc đời vậy.Truyện chỉ đăng trên diendan
Ngón tay lành lạnh của anh vẫn còn ở trên cằm cô ta, có sự hấp dẫn trí mạng, đó đã từng, đã từng là sự ưu ái cùng hạnh phúc mà cô ta không cần ngẩng đầu chờ đợi cũng có thể lấy được, đúng, đúng vậy, chính cô ta đã phá hủy, tự tay phá hủy tất cả.
Nước mắt nóng hổi rớt xuống, cũng không chiếm được một chút thương hại nào từ anh.
"Có phải anh rất thích Dụ Thiên Tuyết hay không? Anh thích cô ta nhiều không?" La Tình Uyển thu lại nước mắt, nâng ánh mắt trong suốt lên nhìn anh, hỏi.
Trong đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên ẩn chứa một loại lạnh lùng như đầm nước mùa đông, vào thời khắc này lại trở nên nhu hòa mê ly chút ít.
Thích cô nhiều không?
"Đừng dùng hai chữ yêu thích này để hình dung quan hệ của tôi và cô ấy, tôi không phải thích, mà là yêu cô ấy, yêu cái cảm giác cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi đã không thể rời xa cô ấy." Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm cô ta, nhàn nhạt nói.
La Tình Uyển lẳng lặng nghe, trong tim như bị khoét sâu một mảnh, vô cùng đau đớn.
Cô ta suy sụp buông anh ra, đôi mắt rưng rưng lệ trong suốt, nở nụ cười khổ.
"Em làm nhiều chuyện như vậy, nhiều như vậy, tại sao lại không thể ngăn trở các người yêu nhau? Em đã làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì để kéo trái tim anh trở về, cho dù chỉ là một chút! Nhưng tại sao anh lại cách em càng ngày càng xa, càng ngày em càng không bắt được anh!" Cô ta gào thét, thống khổ không chịu nổi, bụm mặt, cả ý nghĩ cũng như logic cũng hoàn toàn bị đảo điên.
Ngay khi tất cả mọi thứ mà cô ta dốc hết toàn lực cố gắng đã đi ngược lại, ngoại trừ che mặt khóc rống lên, cái gì cô ta cũng không thể làm.
Nam Cung Kình Hiên hờ hững thu hồi ánh mắt.
"Không cần nói với tôi yêu đương gì đó, tôi chưa bao giờ tin cô có tình yêu chân thật gì với tôi, nếu như là bảy năm trước, có lẽ tôi sẽ miễn cưỡng tin tưởng, nhưng bây giờ, so với tôi, cô biết rõ đến tột cùng là mình muốn cái gì —— tôn nghiêm cùng với thể diện quang vinh chói lọi của cô đều quan trọng hơn so với mọi thứ, cô chịu không nổi nhất, không qua được nhất, chính là bị người khác nhìn thấu một mặt xấu xa độc ác của mình, cô yêu chính là những thứ đó, cho nên xin đừng đứng ở chỗ này vũ nhục tôi cũng như vũ nhục chính cô," Tay của Nam Cung Kình Hiên ưu nhã nới lỏng cà vạt một chút, lạnh nhạt nói câu cuối cùng: "Cửa ở ngay phía sau cô, lúc đi ra ngoài nhớ giúp tôi đóng cửa."
Toàn thân của La Tình Uyển giống như bị rút đi hơi sức, cả người cùng linh hồn đã bị lời của anh vạch trần như lột một lớp vỏ cà rốt, lộ ra một phần ghê tởm xấu xa ở bên trong ——, hư vinh, không đáng đồng tình một chút nào.
Hiện tại, ngay cả quyền lợi khóc ở trước mặt anh, cô ta cũng không có.
Vào thời khắc này, cửa lại bị mở ra nhẹ nhàng.
Một bóng dáng mềm mại chợt đi vào phòng, ánh mắt trong suốt quét qua bên trong, giọng nói êm ái mang theo nụ cười: "Cũng đã tan việc mà anh còn chưa đi sao? Em chờ không được, có thể đi vào hay không?"
Nhưng khi nhìn đến bên cạnh cửa, cô không nhịn được mà giật mình một cái.
Trong mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua một tia sáng, thì thầm kêu "Thiên Tuyết", vòng qua cái bàn đi tới, nhẹ nhàng lôi kéo cô vào cửa, giơ tay đóng cánh cửa phía sau lưng cô, ôm cô vòng vào trong ngực: "Sao em lại tới đây?"
Anh đúng là có chút vui mừng, bởi vì từ trước giờ cô không hề chủ động đến đây đón anh lúc tan việc.Truyện chỉ đăng trên diendan
"Em. . . . . ." Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa lấy lại tinh thần: "Em có chút chuyện muốn tìm anh, không đợi được đến buổi tối, cho nên. . . . . ."
Đôi mắt trong suốt quét qua người đàn ông mình yêu, sau đó đối mặt trực tiếp với ánh mắt của La Tình Uyển.Truyện chỉ đăng trên diendan
Đã có một đoạn thời gian cô không gặp lại La Tình Uyển, lần cuối cùng biết được là tin tức cô ta có liên quan đến chuyện Tiểu Ảnh bị bắt cóc lần đó, cô đã nghe qua chuyện cô ta cấu kết cùng Trình Dĩ Sênh, gần đây video dâm uế bị đưa ra ánh sáng, cũng rõ ràng tại sao cô ta phải cùng Trình Dĩ Sênh cấu kết với nhau.
Cô chỉ là cảm thấy kỳ quái, sao La Tình Uyển lại xuất hiện ở trong phòng làm việc của Kình Hiên vào giờ này.Truyện chỉ đăng trên diendan
"La tiểu thư, chào cô." Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết trong trẻo lạnh lùng, lạnh nhạt nói.
La Tình Uyển cũng nhìn cô chằm chằm, trong đầu không có hình ảnh gì khác, tất cả đều là từ lúc ban đầu nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết ở biệt thự nhà Nam Cung, càng về sau, một lần lại một lần, người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm lại dây dưa không rõ cùng người phụ nữ này. . . . . .Truyện chỉ đăng trên diendan
"Chúc mừng cô, Nam Cung thiếu phu nhân, các người cũng sắp kết hôn rồi," La Tình Uyển hít sâu một hơi, bức nước mắt trở về, cười nói: "Nhưng cô hãy nhìn tôi đây, hiện tại tôi rất nghèo, nhà tôi cũng sắp đói tới nơi, tôi không có tiền bạc dư thừa để mua quà kết hôn tặng cô, chỉ có thể dùng đầu lưỡi chúc phúc các người trăm năm hảo hợp bạc đầu giai lão, cũng chúc cô sống lâu trăm tuổi, tốt nhất là có thể vĩnh viễn canh giữ ở bên cạnh anh ta, đừng để bị phụ nữ khác cướp đi, nếu không, loại đó tư vị rất thống khổ. . . . . . Ha ha. . . . . ."
Mắt thấy La Tình Uyển có dấu hiệu nổi điên, Nam Cung Kình Hiên ngăn chặn tầm mắt của Dụ Thiên Tuyết, tay dịu dàng chế trụ gáy của cô, cúi đầu ấn một nụ hôn ở trên trán cô, giọng lạnh lùng hướng về người phía sau, nói: "La Tình Uyển, cô bớt tranh cãi cho tôi, không có chuyện gì nữa thì đi ra ngoài, muốn nổi điên cũng đừng ở chỗ này."
La Tình Uyển tiếp tục cười, nâng cằm lên nói: "Sao vậy? Anh che chở cô ta như thế làm gì? Tôi cũng chỉ là cho vợ anh một đề nghị mà thôi, đàn ông như anh cũng đâu thiếu phụ nữ thích, có rất nhiều người muốn chia rẽ các người, trước khi cưới mà chia rẽ thì coi như có đức, còn sau khi cưới thì gọi là tiểu tam ghê tởm ——"
Cô ta rẽ sang một góc độ khác, tiếp tục liếc xéo Dụ Thiên Tuyết, cười ha ha nói: "Thật sự chúc mừng cô Dụ Thiên Tuyết, cô là ngoài ý muốn, cô là tiểu tam chuyển chính thức, ha ha, cho nên cô có thể thỏa thê mà cười nhạo tôi!"
Nói xong, biểu cảm trên mặt cô ta thay đổi, lạnh như băng mà tái nhợt, nghiến răng nói: "Nhưng cô đừng có đắc ý. . . . . . Cô biết trái tim đàn ông rất hay thay đổi không? Chờ người đàn ông này thay lòng cô sẽ biết rõ là có bao nhiêu đau khổ, về sau sẽ có rất nhiều người tranh giành chồng với cô, chờ đi! Mùi vị thống khổ mà tôi đang nếm trải hiện tại là tấm gương cho cô, sau này cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ thống khổ hơn so với tôi, cô có tin hay không? Không tin lời tôi thì cứ chờ mà xem. . . . . . Xem cô bị anh ta vứt bỏ phá hủy như thế nào, giống như tôi đây!"
Hết chương 325
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...