Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Hai vệ sĩ mặc đồ đen
đi trước tiến vào đại sảnh, tiếp đó liền đứng lại tại chỗ, cung kính cúi đầu. Sau đó, Tần Tấn Dương xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người trong
đại sảnh đều nín thở. Từ lúc sinh ra đã được định trước số vương giả,
quanh mình tỏa ra khí thế kiêu ngạo làm cho người ta tự cảm thấy bị uy
hiếp không thôi. Ẩn dưới mái tóc ngắn tùy ý ngang tàng, là một cặp mắt
lạnh như băng, vô ý và ngang nhiên để lộ ra một tia hứng thú. Đảo qua
mọi người, lại cố tình không nhìn cô gái đang thừ người ra phía xa xa.

Quan Nghị theo sát bên cạnh Tần Tấn Dương, từ đầu chí cuối chỉ mỉm cười. Ánh mắt đảo qua đoàn người, cuối cùng dừng lại trên người Thiên Ái – trong
trang phục quần jean áo sơ mi.

Ê...Cô gái nhỏ choáng rồi? Sao lại ngẩn ra thế này…

Đột nhiên ghé tai anh, nói nhỏ:

- Đồng Thiên Ái thấy cậu rồi!

Thoải mái đáp:

- Vậy sao?

Tần Tấn Dương cũng không dời mắt, đi tìm bóng dáng cô, cũng không để lộ một chút cảm xúc nào, khóe miệng laị hơi giương lên.

Thú vị!

Đồng Thiên Ái, nhìn thấy anh…Có phải rất phấn khởi không? Phấn khởi đến mức

làm cô đứng hình tại chỗ, cũng không có biểu tình gì?

Phản ứng của cô, làm anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn! Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đơn giản như vậy!

Quan Nghị không nói gì, nhún nhún vai, tiếp tục duy trì mỉm cười rất ôn hòa
trước sự chú ý của mọi người. Đột nhiên khóe miệng có chút cứng ngắc, lẽ nào cười nhiều quá bị chuột rút? Không phải chứ?

Một cô gái bên cạnh ánh mắt si mê, nói:

- Ông trời ơi! Cuối cùng thì ngày hôm nay cũng cho con được nhìn thấy Tần tổng giám đốc thật sự ngoài đời! Hạnh phúc quá! Đẹp trai quá!

- Đúng vậy! Thật sự là quá sung sướng mà! Làm thế nào bây giờ! Tôi muốn té xỉu!

Một bà tám khác cũng không nhịn được ôm ngực.



Tiếng rên rỉ, than vãn nho nhỏ ở bên cạnh, tất cả đều nghe không vào. Đồng
Thiên Ái ngẩn ra nhìn anh, bối rối không có phản ứng. Trong đôi mắt
trong, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú, kiêu ngạo của anh. Mắt anh như kẻ
săn mồi chăm chú nhìn về phía trước, cũng không đem bất cứ kẻ nào để vào mắt.

Vì sao… Lại là anh… Tại sao lại…

Hơn nửa năm… tên biến thái này chưa từng xuất hiện… bây giờ tự nhiên ở ngay trước mắt cô…

Ai đó làm ơn đến nói cho cô…..

Cô sắp phát điên rồi… nếu không điên… chắc cũng thổ huyết mà chết…

Hai chân đột nhiên mềm nhũn, cũng lui về phía sau một bước lớn.

Chạy thôi… Không nên gặp anh… Không cần phải đối mặt với anh… Đúng… Chạy thôi…

Lợi dụng lúc anh còn chưa phát hiện ra mình, chuồn lẹ, thần không biết quỷ
không hay! Đúng rồi, công ty nhiều người như vậy, chỉ cần trốn tránh cho kĩ, hẳn là có thể không làm anh phát hiện! Hơn nữa, anh không phải là
đại tổng giám đốc sao? Hẳn là chỉ thỉnh thoảng mới xuống đây thị sát một lần! Đúng, đúng rồi! Chắc chắn là thế này!

Vừa nghĩ xong, cô nhanh chóng xoay người, đã nghĩ tìm một góc khuất,trốn vào trong đó!

- A...

Bất ngờ, chân trái bị chuột rút, ngã cái rầm trên mặt đất.

Ánh mắt mọi người vốn đều tập trung trên người Tần Tấn Dương, nhưng khi

nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phía sau, liền ngay lập tức quay lại,
tìm lí do. Nhất thời, mấy trăm ánh mắt đổ dồn vào người đang ngã trên
mặt đất. Quan Nghị nhíu mày, vội báo:

- Tấn Dương, cô gái nhỏ của cậu hình như MỘT MÌNH KHÔNG CẨN THẬN té ngã xuống đất rồi đó!

Lúc nói, cố ý nhấn mạnh thêm mấy chữ: “Một mình không cẩn thận”. Giọng điệu hài hước, rõ ràng là cố ý muốn khiêu khích Tần Tấn Dương, nói cho anh
biết, thái độ của Đồng Thiên Ái với anh là hận không thể cả đời đều
không có liên quan đến nhau!

Tần Tấn Dương chau mày, hai tay nắm
chặt lại. Vài giây sau, luồng ánh mắt lạnh băng bắn thẳng về phía Đồng
Thiên Ái đang té trên mặt đất.

Con nhím nhỏ đáng ghét này! Lại có thể vừa nhìn thấy anh đã muốn chạy? Hừ, mọi chuyện cũng không đơn giản
như thế đâu! Buông lỏng hai nắm tay, bỗng nhiên bước nhanh hơn, thẳng về phía cả đoàn người đang hướng đến. Trong đôi mắt anh, tràn đầy bóng
dáng cô nhỏ gầy, thậm chí, còn bùng lên ngọn lửa, không thể nào dập tắt
được…

Quan Nghị nhìn anh hướng mục tiêu đi đến, đối với hành động khác thường này của anh cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Dù sao, với Tấn Dương, Đồng Thiên Ái hoàn toàn không thể đánh đồng với nhưng người phụ
nữ khác. Tồn tại của cô, với anh mà nói, đặc biệt như thế. Quả nhiên,
không giống như những người khác…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Thiên Ái nhăn nhó, tay xoa xoa mắt cá chân:

- Ai a, đau quá nha! Sao lại đau thế này…

Ảo não nhìn chằm chằm vào đôi giày mới vướng víu kia, muốn tức giận, lại
không làm sao giận được. Đây là quà anh Bạch Minh tặng cô nha! Anh Bạch
Minh đối với cô tốt như vậy, cô sao có thể tức giận chứ! Bây giờ lại tức giận với một đôi giầy? Tuyệt đối không thể!

Không có cách nào trách cứ đôi giầy, không còn cách nào khác ngoài tự trách mình!


Đồng Thiên Ái! Mình sao có thể ngu ngốc như vậy! Mình là kẻ ngu ngốc nhất trên thế giới này!!!!!

Đồng Thiên Ái đang ngồi tự trách mình, không hề nhận ra ánh mắt tất cả mọi
người ở đây đều chăm chú vào cô. Mọi người chung quanh đột nhiên im bặt, thậm chí không dám thở mạnh, bời vì có người đã hướng phía cô đi đến,
chỉ còn cách một đoạn.

Bỗng nhiên trước mặt một bóng người cao
lớn tiến đến gần cô. Đồng Thiên Ái ngẩng mạnh đầu, thấy hiện ra khuôn
mặt mà nằm mơ cô cũng muốn mắng. Tến biến thái!

Hít một ngụm khí lạnh.

Tần Tấn Dương từ trên cao nhìn xuống cô, cũng nhìn thấy rõ rành rành sự
chán ghét hiện lên sâu trong đáy mắt cô. Ý muốn chinh phục cô trong đầu, theo sự chán ghét kia ngày càng mạnh mẽ. Hơi cúi người, vươn tay về
phía cô.

- Anh...

Ánh mắt không hiểu nhìn anh.

Anh rốt cuộc muốn làm gì chứ? Tên biến thái này!

Tần Tấn Dương – khác hẳn với vẻ bá đạo không thể chấp nhận được ngày xưa, nói một cách ôn nhu không gì sánh được:

- Ngã bị thương rồi sao? Tôi kéo cô đứng lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui