Luân Đôn. Vương quốc Anh.
Biệt thự nhà họ Tần.
Tần Tấn Dương nổi giận đùng đùng đi xuống lầu, tiện tay kéo một người hầu lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Mẹ ta đang ở đâu?
- Thưa thiếu gia, đại phu nhân đang uống trà cùng với tiểu thư Ty Kỳ ở vườn sau (hậu hoa viên >"
Người này cảm thấy thiếu gia đang tức giận, cũng không dám làm gì khác, chỉ
cẩn thận trả lời. Tần Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, theo hướng vườn sau
đi đến.
Sau buổi trưa, ánh nắng chán hòa, trong gió truyền đến
tiếng cười trong trẻo tựa chuông ngân. Tần Tấn Dương bước nhanh ra vườn
sau, Nhìn thấy Ty Kỳ trong bộ đầm hồng nhạt đang ngồi trên xích đu sơn
màu trắng. Hai tay cô nắm dây xích đu, hai bên có hai người hầu gái giúp cô đẩy xích đu. Mái tóc xoăn như búp bê, theo xích đu tung bay trong
gió, cảnh tượng xinh đẹp này thật động lòng người! Đột nhiên, Tần Tấn
Dương có ảo giác, nụ cười của Ty Kỳ cực kì giống một người.
Nước
Anh so với Trung Quốc lệch 7 múi giờ, bây giờ là 4 giờ chiều, như vậy
chỗ cô bây giờ chắc là tầm 11 giờ đêm. "Đồng Thiên Ái, em hiện tại đang
làm cái gì? Có phải vẫn đang làm việc không? Hay là đang ngủ rồi? không
biết em có ăn uống đầy đủ không? Không phải lại tiếp tục nhịn đấy chứ?"
Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác chau mày.
Tần phu nhân quay lại,
thấy Tần Tấn Dương nhìn Ty Kỳ chăm chú, khuôn mặt mang theo chút suy tư, còn có cảm giác khác thường. Lại quay đầu về phía Ty Kỳ, trong lòng
nghi hoặc: "Tấn Dương thích Ty Kỳ? Chẳng lẽ là như vậy? như thế cũng
không sao nha! Vừa hay ba hắn cũng muốn như vậy, hai nhà kết thành thông gia, thật không thể tốt hơn!"
- Tấn Dương, lại đây! ha ha, đây là bánh ga tô, do Kỳ Kỳ học làm điểm tâm suốt ba tháng trời mới làm được nha!
Tần phu nhân cười nói. Tần Tấn Dương nghe thấy tiếng nàng, quay lại, nín thở nói:
- Mommy, điện thoại di động với hộ chiếu của con đâu rồi?
Hắn vừa tỉnh giấc, bỗng phát hiện đồ dùng và giấy tờ tùy thân toàn bộ không thấy đâu! Hơn nữa, toàn bộ biệt thự này chỉ có một điện thoại, và cả
điện thoại đó cũng tìm không thấy!
- Hử, đồ của con, như thế nào lại đến hỏi mẹ?
Tần phu nhân làm một bộ không biết gì hết hỏi lại. Hắn lại bắt đầu có cảm
giác vô lực, rõ ràng là Mommy kính yêu của hắn giở trò quỷ nha!:
- Mommy! con có chuyện phải gọi điện cho Quan Nghị!
....Còn có Đồng Thiên Ái..
Tần phu nhân hiểu ra liền gật gật đầu " Nga" một tiếng:
- Chuyện đó con cứ yên tâm đi! Mommy đã nói qua với ông nội con, ông đã gọi điện cho tiểu Nghị từ sớm rồi !
- ... .....
Tần Tấn Dương kinh ngạc nói không nên lời, trừng mắt nhìn mẹ mình. Đột
nhiên phát hiện, bà mới chính là một đại hồ ly gian xảo, thâm tàng bất
lộ nha!
Ngày 21 tháng 10, Đài Bắc mưa nhỏ.
Cái se lạnh của mùa thu dường như đã tới từ bao giờ. Vào những ngày mưa như thế này,
cảm thấy cái lạnh đến càng rõ rệt. Cơn gió lành lạnh theo cửa tự động mở ra, thổi vào trong phòng.
- Mời quý khách lần sau lại đến!
Đồng Thiên Ái miệng cười nói, nhưng ngay khi thấy khách hàng rời đi, liền ỉu xìu. Đã tròn một tuần lễ! Cái tên biến thái chết tiệt kia! Cứ như thế
mà đi luôn! Thế mà nói quá hai ngày sẽ trở về!
Không đúng nha!
Thiên Ái, Mình hẳn là phải hải lòng mới đúng! Hắn đi luôn như thế, không phải mình cũng được giải thoát sao? Đỡ phải cùng hắn dây dưa không rõ!! Đúng rồi! Chính là như vậy! Thế nhưng vì sao, trong lòng luôn có cảm
giác mất mát...Nhất định là ảo giác rồi!
- Này cô, cô ơi? Tính tiền!
Một khách hàng nam gõ gõ xuống bàn thu ngân. Một bên tiểu Lâm vội vã chạy tới, kéo kéo áo Đồng Thiên Ái:
- Thiên Ái! Cậu đang suy nghĩ cái gì thất thần vậy? Bị ông chủ thấy là chết chắc đó! Nhanh lên một chút đi!
Đồng Thiên Ái rầu rĩ ngẩng đầu, thất thần ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu
điểm. Vội vã cúi đầu xin lỗi, tay cũng không ngừng động tác:
-
thật xin lỗi! Quý khách! Xin chờ một chút!.... Tổng cộng một trăm linh
sáu đồng, Quý khách muốn trả bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng ạ?
- Tiền mặt
Người khách nói rồi lấy tiền ra trả, không nhiều hơn cũng không ít hơn, vừa
vặn một trăm lẻ sáu đồng. Đồng Thiên Ái vẫn tiếp tục mỉm cười, chào tiễn khách. Sau đó cúi đầu, thả tiền vào trong ngăn kéo. Động tác rất chậm,
vẻ tươi cười hồi nãy cũng biến mất.
- Thiên Ái! Cậu không sau chứ? Sao trông cậu thất hồn lạc phách như vậy?
Tiểu Lâm nhìn cô, lo lắng hỏi.
Thất hồn lạc phách? Cô sao? không có nha! Đồng Thiên Ái vội vã ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy tự tin:
- Không có nha! Tiểu Lâm! Có thế vì hôm nay tớ hơi đói, thật mong nhanh đến giờ tan tầm, sau đó quay trở về ăn gì đó nha!
- Haha! Hiếm khi thấy Thiên Ái kêu đói bụng! Hì. Cậu nói như thế, tớ cũng cảm thấy hơi đói...
Tiểu Lâm xoa xoa bụng, vẻ mặt ảo não. Đồng Thiên Ái "Haha" cười hai tiếng,
quay đầu nhìn ra phía cửa kính. Mưa vẫn đang rơi, tí tách tí tách, từng
giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, biến mất.
Ngày hết, đêm cũng dần qua, chớp mắt, trên màn hình di động, ngày 10 đã biến thành ngày 11.
Cứ như vậy, cuối cùng đã đến ngày 06 tháng 11. Ở nhà trọ, Tần Tấn Dương
cũng không hề xuất hiện. Hắn giống như không khí, đột nhiên xuất hiện
trong cuộc sống của nàng, rồi cũng như vậy đột nhiên biến mất. Thậm chí, cô còn cảm thấy, hắn chỉ là một ảo giác. Thế nhưng, hắn lại tồn tại
chân thực như vậy... Ngày cô ra đi tới rồi, hôm nay, là ngày cuối cùng
trong hợp đồng một tháng của hai người.
Tám giờ tối.
Bắt
đầu thu thập hành lý, thật ra cũng không nhiều lắm. Vài bộ quần áo, một
ít sách vở, còn có hai chậu cây xương rồng. Không hề có chút thay đổi
nao, giống hệt như lúc cô đến đây.
Cầm lấy khung ảnh, mỉm cười. Tay cô xoa xoa khuôn mặt trong khung ảnh, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, làm cho cô thấy muốn khóc.
Đồng Thiên Ái, Ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi cái tên biến
thái kia! Ok! Mình phải cố lên! Từ hôm nay trở đi, sẽ lại tiếp tục cuộc
sống trước kia!!!! Đúng rồi! Tháng này còn phải gừi tiền về cô nhi viện
nữa!
Xách ba lô, bước ra ngoài cửa. Lúc xoay người, nhịn không
được nhìn quét một vòng gian phòng mình đã gắn bó suốt thời gian qua.
Sau đó, thả chìa khóa xuống mặt tủ giầy, đóng cửa lại, rời đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...