Tần Tấn Dương, buổi sáng tốt lành.
Lời của cô lại đang vang lên bên tai anh, chỉ trong một canh giờ, vọng về vô số lần. ( P.phè phỡn: 1 canh giờ = 2 tiếng ).
"Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .". Phòng làm việc. Đẩy ghế sang bên trái, Tần Tấn Dương đứng dậy.
Từ cao ốc, mắt nhìn xuống, trông thấy rừng người đông đúc, còn có xe cộ qua lại không ngớt.
Lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời trong suốt xanh thăm thẳm, thỉnh thoảng thổi qua mấy đóa bạch vân.
Kia, khuôn mặt tươi cười tựa như vân đóa, giống như gương mặt của người nào
đó. Sau đó, đập vào đáy mắt, khuôn mặt của cô càng ngày càng rõ ràng.
Khuôn mặt trái xoan gầy teo, nhưng lại có đôi mắt sáng ngời.
Dáng vẻ khổ não của cô, lúc tức giận thì cong miệng lại, hoặc là trợn to hai mắt mắng anh " Biến thái chết tiệt", rất mới mẻ, chưa trải qua lần nào.
Trên địa cầu to lớn như vậy, làm sao anh có thể gặp được cô.
Có chút kì diệu.... ...
Tần Tấn Dương, ngươi ở đây nghĩ cái gì đây.
Ước định, cũng chỉ cũng chỉ là một tháng thôi.
Một tháng sau, cô cũng sẽ không còn là tình nhân của mình. Mà anh, càng
không có thói quen lưu phụ nữ bên cạnh, cho tới bây giờ cũng không có.
Dĩ nhiên. Sẽ không đạt đến cực điểm.
Người phụ nữ như quần áo....phải tùy thời thay đổi....
Trên giảng đường.
Lão giáo sư đẩy một cái mắt kính gọng đen, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên
thấu qua tròng kính, hô một tiếng, " Sau tình huống này, các bạn còn có ý kiến gì nữa không!....."
Tầm mắt quét qua mọi người, tầm mắt rơi thẳng vào một thân người đang mất hồn, " Đồng Thiên Ái!"
Đáng tiếc, ngưới mất hồn khong có cử động.
Lão giáo sư toát lên một vẻ hắc tuyến, giật giật khóe miệng lại kêu lên một lần, " Đồng Thiên Ái! Học sinh Đông Thiên Ái!"
Phương Tình dùng cùi chỏ đẩy người bên cạnh, nghiêng đầu sang nhỏ giọng kêu, " Thiên Ái! Thiên Ái! Giao sư kêu cậu đấy, nhanh trả lời một chút. Cậu ở
đây làm gì?"
Hả.....Hử?.....
Đòng Thiên Ái còn đang đắm
chìm trong suy nghĩ, đối với chuyện bên cạnh xáy ra cũng không có cảm
giác. Cô nghĩ tới cái người ghê tởm đó, tất cả những chuyện anh làm đều
cho cô cảm giác chán ghét như vậy.
Lão giáo sư cảm giác mình không được để ý tới, nét mặt già nua có chút không nhịn được, hướng phía Đồng Thiên Ái đi tới.
Rốt cuộc đi tới bên cạnh cô, vỗ vỗ bả vai của cô, nghiến răng nghiến lợi kêu tên cô, " Đồng.....Thiên.....Ái"
Tay của người nào? Tay của người nào động vào cô?
Đồng Thiên Ái hét to một tiếng, cũng không nhìn người đang tới, rống lên, " Biến thái chết tiệt, đừng động vào tôi!"
Toàn trường khiếp sợ!
Mọi người, không chớp mắt nhìn chằm chằm Đồng Thiên Ái. Một giây sau, "Oanh" một tiếng, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Phương Tình lấy tay che mặt, không dám nhìn tới.
Đồng Thiên Ái! Cô đang giở trò quỷ gì! Dám ở trước nhiều người như vậy, lỡ miệng?
Lão giáo sư tay lơ lửng giữa không trung, không có động tác. Mặt mày xung huyết đỏ bừng bừng, cảm giác bất lực cùng xỉ nhục.
Trước mặt nhiều học sinh như vậy, bị chửi "Tên biến thái chết tiệt".
Là một lào nhân gia trên năm mươi tuổi, thật khó có thể tiếp nhận được.
" Học sinh Đồng Thiên Ái!" Lão giáo sư cố giả bộ tỉnh táo nói, " Em có
phải không thích tôi dạy môn học này hay không, em từ nay về sau cũng
không cần học môn này rồi!"
"......" Đống Thiên Ái tỉnh táo lại, sững sờ ngay tại chỗ, không một tiếng động.
Cao ốc Tần thị
Hiện tại chính là lúc nghỉ trưa , Quan Nghị rót hai cốc cà phê, nhàn nhã đi
vào phòng làm việc tổng đài. Đem bên trong một ly đặt tại trên bàn, mình dựa vào mép bàn, uống một hớp.
Tần Tấn Dương cầm lên cốc cà phê, cúi đầu nhìn, trước mắt hiện ra nụ cười của cô.
Có chút xấu hổ , còn có chút xấu hổ.
"Tấn Dương, ngày hôm qua anh trở về phải cái ' nhà ' nào?" Quan Nghị rốt
cuộc không nhịn được rồi, từ hôm qua cho tới bây giờ vẫn còn cảm giác
sao?
Đừng... Nói với anh, là về biệt thự Tần gia!
Ngày hôm qua anh có gọi điện thoại đến biệt thự Tần gia, nhưng cũng chỉ là má
Vương. Cô nói một tuần nay thiếu gia không trở lại.
Trong đầu suy tư đến một người, mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng là duy nhất chỉ có thể là đáp án đó!
Đồng Thiên Ái!
Tần Tấn Dương uống một hớp cà phê, hỏi ngược lại, "Cậu cứ nói đi?"
Với bộ dạng này của anh. Quan Nghị không rõ ràng cho lắm. Chỉ là không nghĩ tới, Tấn Dương lại có thể ở cùng với cô. Đây đúng là chuyện li kì!
"Ok!" Ánh mắt Quan Nghị hướng tới, " Tôi chỉ làm người tốt, làm sao cậu còn chưa đem con cừu nhỏ kia ăn hết?
Nhớ ngày hôm qua, ý tứ của anh, phải là không có ăn hết đi!
Tần Tấn Dương đại tổng giám đốc, đối phó người phụ nữ rất thành thạo. Một
tuần lễ à! Ở cùng một tuần lễ lại không đem cô ăn hết? Trừ khi anh đổi
tính.
"Hử" Tấn Tấn Dương hướng ánh mắt nghi ngờ về phía anh, lộ ra nụ cười xảo trá, " Tôi có nói không đem cô ấy ăn hết sao?"
Anh có sao? Dường như không có chứ! Trầm mặc không có nghĩa là không có à!
"Vậy cậu ngày hôm qua. . . . . ." Quan Nghị nhướng mày nhìn anh.
Tần Tấn Dương để cốc cà phê xuống, tựa vào ghế, "Đó là ngày hôm qua a! Ngày hôm qua không có nghĩa là hôm nay, hôm nay là hôm nay, hiểu không?"
Cái gì ,cái gì a? Anh nghe lầm sao? Ngày hôm qua, hôm nay, ngày hôm qua không có nghĩa là hôm nay!
Chợt, Quan Nghị kinh ngạc nhìn anh, gương mặt hứng thú , "Ý của cậu không phải là, hôm nay đem cô ấy ăn hết?"
". . . . . ." Tần Tấn Dương không nói gì thêm, nhưng là cái khuôn mặt kia cười đến giống như chusl. mèo trộm thịt.
" Thế nào? Ăn hết con cừu nhỏ kia, có phải để lại cho cậu loại khoái cảm
chinh phục hay không? " Quan Nghị theo dõi anh khuôn mặt tươi cười, lập lòe hỏi.
Gương mặt Tần Tấn Dương chìm xuống, từ tốn nói, " Đừng nói cô ấy như vậy"
A a a? Mặt biến sắc? Không phải chứ? Tần Tấn Dương vì những lời này mà mặt biến sắc? Kỳ tích lại xảy ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...