Dắt tay cô từ trong
phòng đến hành lang, Đồng Thiên Ái cúi đầu không dám ngẩng lên, xung
quanh có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn họ, mà cô luôn có thói
quen sống " lặng lẽ". Hồi còn đi học dù có tham gia diễn kịch nhưng chỉ
là người đọc lời thoại, nhìn lên sân khấu người ta diễn công chúa hoàng
tử mà cô chỉ thích ở trong góc đọc lời kịch. Tại sao? Từng lặng lẽ như
thế, nên cô không thích giống kiểu nam nữ chú ý như thế này, hơn nưa cô
cũng không muốn mình sẽ được chú ý.
Chấp nhận ,vẫn phải chấp
nhận, từ lúc bắt đầu mẹ cô rời đi, rồi cô vào cô nhi viện này cô vẫn
chấp nhận đến bây giờ. Những gì tốt đẹp đều là của người khác cô không
có gì cả. Oh, không đúng! Cô còn có Tiểu Tình, Bạch Minh ca, Quý đại ca, Mẹ Từ, còn có một đám các em trai cùng em gái! Hắc hắc, thật ra thì cô
cũng đã có rất nhiều! Làm người không thể quá tham lam, cô biết điều đó, hơn Thường Nhạc.
"Đang đi thì ngẩng đầu lên" tiếng nói trầm thấp của Tần Tấn Dương vang lên.
Đồng Thiên Ái không nói gì, chợt ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà, trên đó có treo 1 chiếc đèn thủy tinh tỏa sáng khắp phòng thật xinh đẹp.
"
Không bảo em ngẩng cao như vậy, đi bình thường có được hay không?" Tần
Tán Dương có chút tức giận, tai sao cô gái này luôn đối nghịch với anh.
Nghe lời cúi đầu nhìn nền đá cẩm thạch bóng loáng trầm mặc không nói 1 lời.
khi xe trở về nhà trọ cũng đã gần 9h tối. Cửa vừa mở ra Đổng Thiên Ái
liền lao vào phòng ngủ xoay người, nhanh chóng đóng cửa lại "Phanh___" 1 tiếng cách trở người nào đó nhìn theo.
"......"Tần Tấn Dương
thấy tốc độ kinh người đó không nói được câu nào. Đi tới cửa phòng của
cô, ngẫm nghĩ 1 lúc rồi gõ cửa " Thiên Ái, ra ngoài"
Trong phòng Đồng Thiên Ái thực ra cũng không có ngủ. Lưng tựa vào cửa, đưa tay lên
mũi giả giọng buồn ngủ " Tôi muốn đi ngủ, tôi buồn ngủ quá, tôi đã ngủ
thiếp đi"
" Ah, vậy tôi đi lấy cái chìa khóa mở cửa" Tần Tấn Dương nói vọng qua khe cửa.
Oái, lại cái chiêu này, tại sao cứ luôn dùng 3 cái loại chiêu này . Mở cửa
ra, 2 tay chống nạnh "Cơm cũng ăn rồi, anh còn muốn gì, còn nữa.... trừ chìa khóa nhà ra, tất cả các chìa khóa phòng riêng đưa hết cho tôi"
Tần Tấn Dương miến cưỡng dựa vào cửa nói " Nói cho tôi biết em bị ai đánh rồi tôi đưa chìa khóa cho em"
"Vậy tôi không cần" Đồng Thiên Ái vừa nói lại vừa muốn đóng cửa.
Tần Tấn Dương chậm rãi lên tiếng : " Vậy em không sợ tôi nửa đêm lén vào phòng em sao?"
Bingo!Vô cùng có thể! Anh rất có thể đợi cô ngủ rồi lén lên giường của cô. Đồng
Thiên Ái khịt mũi coi thường, một tay mở rộng cửa, sải bước đi ra đến
bên cạnh anh. Hướng đến bên ghế sô pha ngồi xuống lấy cái gối ôm ôm vào
trong ngực. nhớ đến lúc vừa rồi, nhẹ nhàng mở miệng: "Ah. Lúc đó đi từ
Cô nhi viện đến chỗ làm, rồi trong lúc làm việc sơ ý trượt chân, đánh
rơi mấy cái chén, chuyện là như vậy không có gì cả" Nói xong gật đàu 1
cái, thấy hài lòng với những lời mình nói. Được rồi? Đã nói xong rồi?
Mấy lời nói đó như đang che dấu? Nói thế có qua loa không?
Tần
Tấn Dương ngồi xếp chân nhìn Đồng Thiên Ái co ro phía trong ghế sa lon,
trong lòng hiện lên cảm xúc khác thưòng khi nhìn thấy cô so sánh cùng
mấy tình nhân trước kia.
"... ..." Không biết nên nói cái gì
Đồng Thiên Ái nghiêng đầu nhìn về phía anh,ánh mắt mang theo chút tò mò.
Anh nhìn mình chằm chằm làm cái gì? Lại còn muốn cái gì? Không phải đã nói
sao? Anh còn không hài lòng? Đầu đuôi đã được đem chỉnh sửa hoàn chỉnh
qua 1 lần rồi nói lại. Sau đó có thể cười nhạo cô. Ở trước mặt cô hoàn
toàn có thể biểu hiện địa vị cùng với quyền uy của anh. Anh có trải qua
cuộc sống của thiên đường còn cô ngày ngày sống trong đau khổ,luôn có
sự khác biệt.
"Thế nào? Không đủ cặn kẽ sao? Oh! Vì để cho anh
hài lòng, vậy tôi sẽ thấy tỉ mỉ đem chuyện lần nữa miêu tả một lần đi!"
Có chút tự giễu nâng lên khóe môi. Lại một lần nữa cô ngụy trang mình
là 1 con nhím xù lông.
Tần Tấn Dương làm sao lại không nghe ra cô ấy có ý giễu cợt, trong tâm chợt thấy phiền muộn,nhẹ nhang cử động đi
đến bên cạnh cô.Đứng trước mặt cô, cúi xuống nhìn gương mặt trái xoan
của cô. Bên trong con mắt trong suốt hiện lên khuôn mặt anh, 2 đầu lông
mày khẽ chau lại, sắc mặt của cô tái nhợt, phía dưới mắt có chút quầng
thâm. Nhìn một lượt cả người cô chân tay mảnh khảnh dường như không đủ
dinh dưỡng.
"Họ đánh vào đâu?" Đột nhiên Tấn Tấn Dương hỏi.
Đồng Thiên Ái ngẩn ra rồi ngơ ngác trả lời: " Trên mặt" ủa? anh hỏi cái này làm gì?
" Má trái hay má phải?" Anh hỏi tiếp
".... Bên phải... Má bên phải...." Đồng Thiên Ái ngập ngừng trả lời
Tần Tấn Dương nhíu mày : " Xác định?"
"Ưm.... Đúng vậy.... Anh hỏi tới để làm gì?" Bất kể là má trái hay má phải anh biết để làm gì?
Tần Tấn Dương không nói gì, ánh mắt thâm thúy tập trung nhìn bên má phải
của cô. Bỗng nhiên đưa tay kiềm chế 2 tay của cô rồi đem cô ôm vào ngực, dịu dàng hôn lên má phải của cô, nâng niu nhẹ nhàng. Sau đó hôn lên đôi môi của cô, hút lấy ngọt ngào của cô.Cánh tay quàng qua eo của cô, ghì
chặt cô trong lòng không cho cô có cơ hội phản kháng. Lưỡi của anh càng
lão luyện cuốn lấy lưỡi của cô. Vừa nhẹ nhàng hôn vừa thì thầm nói: "Em
không cần phải cố gắng kiên cường.... Không có gì là không làm
được....."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...