Thang máy dừng ở tầng thứ 18 của khu cao ốc.
Đồng Thiên Ái liếc nhìn Tần Tấn Dương, có chút cắn răng nghiến lợi hỏi, "Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Chẳng lẽ. . . . . . Anh ta muốn. . . . . . Cái gì cái gì cô. . . . . .
"Xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Tần Tấn Dương mỉm cười với cô, móc ra cái chìa khóa đem cửa phòng mở ra.
Nháy mắt cửa rộng mở, Đồng Thiên Ái xẹt qua bóng dáng của anh ta , nghiêng
đầu nhìn lại. Cặp mắt trong nháy mắt trừng lớn , đồng tử co rúc lại lại
khuếch trương, đôi môi mềm mại, khẽ há hốc, dáng vẻ như không thể tin
nổi.
Trời ơi! Đây là. . . . . .
Trên vách tường treo một bức tranh lớn đến mức có chút dọa người, bốn phía đều dùng khuôn có viền vàng làm giá đỡ.
Trong bức tranh đó chỉ có duy nhất một cô gái, bờ lưng hoàn toàn trần trụi,
tóc dài che đậy toàn bộ dung nhan, làm cho lòng người mơ màng, trên da
thịt trắng nõn, đường cong tinh tế, xuất hiện một nốt ruồi son vô cùng
chói mắt.
Trên tấm ra giường trắng noãn, một dấu son môi đỏ mọng, lần nữa giọi vào đáy mắt của Đồng Thiên Ái hết sức quen thuộc.
Người phụ nữ trong bức tranh đó không phải là ai người khác, lại chính là cô!
Đồng Thiên Ái kinh ngạc chạy đến trước bức tranh, chợt quay đầu lại nhìn về phía Tần Tấn Dương.
Bức này bức tranh sơn dầu từ đâu tới? Là anh ta sai người vẽ đấy sao?
Cái gã biến thái này, lại còn phóng ra lớn như vậy! Anh ta rốt cuộc muốn thế nào a!
"Căn bản cũng không có phim! Bởi vì phim, tất cả trong đầu của tôi!" Tần Tấn Dương dựa vào cửa, híp mắt lại, cực kỳ giống như một lão hồ ly gian
ngoa xảo quyệt.
Trong lòng một trận ác hàn, "Không phải anh muốn nói cho tôi biết, bức tranh này, là anh vẽ đấy chứ?"
A di đà Phật a di đà Phật! Ngàn vạn lần không phải a! Nếu quả như thật là như thế này, vậy cô không phải chết chắc rồi sao? Cho dù cô có đạp nát
bức tranh này, cũng không thể xóa đi hình ảnh trong óc của anh ta a!
Tần Tấn Dương lúc này mới giật giật, đi tới bên cạnh cô, thấp giọng hỏi ngược lại, "Em nói thử xem?"
"Anh. . . . . . Tôi. . . . . ." Đồng Thiên Ái không biết nên nói gì, hung hăng nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta nghiêng người sang, đôi tay cắm ở trong túi quần tây. Đứng lại ở trước mặt cô, cùng với cô mặt đối mặt.
Chợt khẽ cong người xuống, mắt nhìn xuống cô gái trước người cực kỳ giống con nhím nhỏ này, khóe môi không tự chủ cong lên.
"Bộ dáng của em , đã sớm khắc vào trong đầu của tôi rồi." Ở phía trên đỉnh đầu cô nhẹ nhàng nói.
Đồng Thiên Ái theo trực giác lui về phía sau một bước dài, ngẩng đầu nhìn
anh. Tâm tình phức tạp, một nửa là chán ghét, một nửa là phiền não.
Chợt cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của anh ta, đi ra ngoài cửa.
"Tôi không có nhiều thời gian ở chỗ này xem' Kiệt tác ' của anh! Tôi muốn đi về! Anh không cần phải tiễn tôi!"
Khi cô đi qua bên cạnh anh, Tần Tấn Dương bỗng nhiên đưa tay nắm tay của
cô. Nhiệt độ của người anh, theo bàn tay, một đường nhắn nhủ tới bàn tay của cô.
Khuôn mặt anh tuấn, có lẽ là do ánh sáng, tròng mắt hiện ra màu nâu nhạt nhàn nhạt.
"Bắt đầu từ hôm nay, cho đến một tháng sau, cho đến trước khi khế ước kết
thúc, em phải ở lại nơi này!" Giọng nam thâm trầm, trầm tĩnh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...