Chương này có nội dung ảnh, nhớ bật hiển thị hình ảnh để đọc nha
Nam nhi không dễ rơi lệ, nhưng nào có ai biết, không phải không thể, chỉ là chưa tới lúc thương tâm mà thôi. . . . . .
Chỉ là cảm thấy khóe miệng mình, có mùi vị mằn mặn, mùi vị khổ sở.
Nước mưa, hay là nước mắt?
Phân không rõ. . . . . . Cũng sớm đã phân không rõ. . . . . .
Tần Tấn Dương nhắm hai mắt lại, để mặc cho chính mình một khắc hành động mềm yếu.
"Chàng trai trẻ! Trời đang mưa! Làm sao cậu lại không mang theo ô?" Giọng nam có chút già nua vang lên.
Tần Tấn Dương cảm thấy có người che dù thay hắn, nhưng nháy mắt nghe
được âm thanh cũng không có mở mắt. Hắn vô lực nhìn người tới, chỉ biết
không phải là Thiên Ái. . . . . .
"Cám ơn bác! Con đang chờ người! Không cần ô đâu! Không cần!" Âm thanh của hắn, rất nhẹ, nhẹ đến cơ hồ là lầm bầm.
Âm thanh có chút cảm khái, thở dài nói, "Ai! Người trẻ tuổi bây giờ thật sự là kỳ quái! Thời gian trước cũng có một cô gái nhỏ, cô bé cũng nói
chờ người, cũng là đợi cả ngày!"
"Hôm nay cư nhiên lại là một chàng trai, trời mưa vẫn còn chờ!"
"Thật khó hiểu . . . . . ."
Âm thanh xa dần, dần dần tiêu tán.
Tần Tấn Dương nghe được hắn tự lẩm bẩm, lộ ra một nụ cười khổ.
Thật xin lỗi . . . . . . Thiên Ái. . . . . . Làm cho em phải đợi một ngày nhưng. . . . . . Không gặp được anh. . . . . .
Hiện tại. . . . . . Đến lượt anh chờ em. . . . . .
Nhưng em có thể hay không nói cho enh biết. . . . . . Anh phải đợi bao lâu mới có thể gặp em. . . . . . Thiên Ái. . . . . .
Không biết qua bao lâu, cực kỳ lâu.
Lâu đến nỗi hắn cảm thấy toàn thân như đóng băng, động cũng không nhúc nhích được, cả người lạnh như băng.
Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, dần dần tới gần hắn.
Lần này, hắn như cũ không có mở mắt. Cảm thấy nước mưa không hề rơi vào
trên người hắn nữa, bứt lên nụ cười bất đắt dĩ nói, "Bác không cần thay
con che mưa! Con chỉ là ở nơi này chờ người! Không cần che mưa!"
Nhưng không có người trả lời.
Tần Tấn Dương nhíu mày một cái, trong mũi ngửi được một mùi hương quen thuộc.
Trên mặt lại có nước rơi xuống, nhưng lại mang theo chút hơi ấm.
Chợt mở mắt ra, ánh mắt chống lại người ở trước mắt, con ngươi nhanh
chóng mở to. Mắt tràn đầy kích động, kinh ngạc. Mà ở đáy mắt của hắn,
toàn thế giới đều chỉ có người trước mắt.
Đồng Thiên Ái một thân áo đen, che dù, cúi đầu nhìn hắn.
Nụ cười trên gương mặt cô vẫn giống như trước, rực rỡ như vậy, nhưng mà trên mặt là nước mắt.
"Em đã trở về!" Cô nhẹ giọng nói.