Edit : Ái Nhân
Beta : yunafr
Phương Tình thấy hắn trầm mặt không nói, dáng vẻ vạn phần ảo não, cảm
thấy hắn có chút đáng thương. Chẵng lẽ là do phụ nữ đối với đàn ông anh
tuấn đều không có sức miễn dịch sao? Cho nên mình mới có chút mềm lòng!
“Tần Tấn Dương! Anh biết mình nên làm những gì chưa?” Vì Thiên Ái, cô rốt cuộc vẫn phải cứng rắn lên.
Hôm nay cố ý tới đây, chính là muốn hỏi rõ ràng đấy! Nếu như không đem
chuyện này nói rõ ràng, cứ như vậy trở về, không phải là quá vô ích sao! Dầu gì cũng muốn biết, trong lòng Tần đại tổng tài rốt cuộc có Thiên Ái hay không!
Tần Tấn Dương bất đắc dĩ hỏi, "Hiện tại. . . . . . Tôi nên làm gì. . . . . ."
Hắn nên làm như thế nào! Làm thế nào mới có thể lấy lại Thiên Ái……
Có chút buồn cười với lời nói của mình, đột nhiên phát hiện giờ phút này mình thế nhưng trở nên hoàn toàn không biết làm gì.
Phương Tình trợn to hai mắt, với hắn cảm thấy vô lực, “Làm ơn a! Cái gì
mà làm gì a! Tôi thật sự rất hoài nghi anh có thật tâm yêu cô ấy hay
không! Chuyện này rất đơn giãn a!”
“Mang cô ấy đi gặp ba mẹ anh, nhận được sư đồng ý của bọn họ! Chuyện chính là đơn giản như vậy!”
“Anh! Có làm được không?” Dường như không yên lòng, trong giọng nói có chút hoài nghi.
Tần Tấn Dương sửng sốt một chút, tuấn dung vốn im lặng không có ánh
sáng, bởi vì lời nói này của cô mà trở nên tràn đầy sức sống, Nâng lên
khuôn mặt tươi cười dịu dàng, “Tôi biết rõ nên làm gì rồi!”
Nói xong, đứng lên nói “Đi! Ngay bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy!”
“Dừng một chút!” Phương Tình vội càng ngăn cản, có chút không chịu nỗi cá tính dễ xúc động của hắn!
Mày kiến của Tần Tấn Dương nhíu lại, dừng lại động tác, không hiểu nhìn
cô, mở miệng hỏi, “Thế nào? Bây giờ không thể đi tìm cô ấy sao?”
“……” Phương Tình có chút im lặng, buồn buồn nói, “Vậy anh cũng chọn thời cơ tốt a! Bây giờ cậu ấy còn đang tức giận anh! Đột nhiên đi, có lẽ
không thể giải quyết được vấn đề!”
“Hơn nữa, các ngươi vừa mới tách ra, hai ngày sao có thể tỉnh táo! Chẵng lẽ anh không có nghe qua sao? Yêu nhau lúc gặp chuyện như vậy nên để
cho nhau thời gian để suy nghĩ!”
Tần Tấn Dương bị cô làm cho có chút mù mờ ngỡ ngàng, trước mình luôn luôn nghĩ gì làm đó, làm sao trông nom nhiều như vậy!
“Vậy lúc nào tôi tìm cô ấy thì thích hợp?”
Phương Tình ngiêng đầu suy tư, đưa tay vỗ vỗ đầu óc của mình, sợ hãi kêu ra tiếng, “ Cuối tuần là ngày giỗ mẹ Thiên Ái, đến lúc đó Thiên Ái sẽ
đi bái tế mẹ cậu ấy! Ngày đó anh đi tìm cậu ấy đi!”
“Ở trước mặt mẹ cậu ấy đưa ra hứa hẹn, biết không?” Nói xong, gật đầu
một cái, đối với phương pháp mình nghĩ ta có chút hài lòng.
Tần Tấn Dương nhớ trước đây Đồng Thiên Ái cũng có nhắc qua chuyện này,
có chút ảo não trước đây mình cư nhiên quên nó duy trì được một ngày
ngày thứ hai thì quên sạch rồi. Vội vàng hứa hẹn, “Ngày đó đi! Tôi biết
rõ mình nên làm gì rồi!”
“Ok! Tôi hy vọng anh không làm tôi thất vọng!” Phương Tình nói xong, xoay người chuẩn bị đi.
Rốt cuộc cũng nói xong rồi, coi như kết quả làm cho người ta vừa lòng!
“Hai ngày tới, Thiên Ái làm phiền cô chăm sóc!” Thanh âm Tần Tấn Dương từ phía sau truyền đến.
Phương Tình cũng không quay đầu lại, sẵng giọng nói, “Việc này anh căn
bản không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ nuôi cậu ấy mập lên, đến lúc đó
anh có thể kiểm chừng xem có mất kg nào không!”
Nhìn cô đi ra phòng làm việc, cửa đóng lại.
Tần Tấn Dương rốt cuộc có thể trụt bỏ được lo lắng, chậm rãi thở dài một hơi, lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Thật may là…… Còn có thể cứu vãn……
Trong căn hộ, Đồng Thiên Ái trong lòng buồn bực, buồn bực nên chỉ muốn
ngủ, ngủ thẳng đến ngay cả đầu mình cũng cảm thấy choáng váng, lúc này
mới tỉnh lại. Muốn mở mắt, lại phát hiện cả người vô lực.
". . . . . ." Giơ tay lên, vổ vổ đầu của mình.
Ngủ thẳng đói bụng đến mức không còn sức lực rồi sao…… Đột nhiên phát hiện mình thật đúng là có thể nằm……
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, thanh âm Phương Tình tràn đầy sức sống
truyền đến, “Thiên Ái! Ngủ lâu như vậy, rốt cuộc tỉnh rồi à! Mau dậy đi! Mình cố ý hầm cháo cho cậu!”
“Dạ?...... Dạ?......” Cô nỉ non một tiếng, từ trên giường ngồi dậy.
Mặc đồ ngủ, chỉ ở bên ngoài tùy ý khoác áo khoác mỏng. Đi ra phòng ngủ,
đi tới phòng tắm, lấy ra bàn chãi đánh răng của mình cũng kem đánh răng, soàn soạt soàn soạt răng rừa mặt, như vậy mới có thể thanh tỉnh một
chút.
Mới vừa cầm lên bàn chãi đánh răng cùng kem đánh răng, không chủ định,
ngây ngốc nhìn chằm chằm tay mình, bỗng nhiên lại không có động tác.
Chu mỏ, lỗ mũi có chút ê ẩm.
Từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt bi thương muốn khóc của mình trong gương lớn.
Đồng Thiên Ái…… Ngươi khi nào lại biến thành bộ dáng này…… Thế nào lại
có loại dáng vẻ này…… Phải cười a…… Không phải đã hứa với mẹ rồi…… Ngươi thật là không biết giữ lời hứa……
Nghĩ đến mẹ, trong giây lát nhớ tới, cuối tuần là ngày giỗ của mẹ.
“Đồng Thiên Ái ngươi thật đáng chết!” Ảo não khẽ nguyền rủa ra tiếng.
Cư nhiên thiếu chút nữa quên ngày giỗ của mẹ mình! Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì!
Trong nhất thời hoảng hốt không biết nên làm những gì, thậm chí cùng
không biết mình rốt cuộc đang phiền não những gì, đang khó chịu những
thứ gì. Lúc nhắm mắt lại, tuấn dung tên kia lại lần nữa hiện ra trước
mắt.
Vì cái gì mãi không quên được, tại sao nhắm mắt lại vừa mở mắt ra sẽ nghĩ tới hắn……
Tại sao hắn cứ như Âm Hồn Bất Tán vậy……
Tại sao hiện tại mới phát hiện,vị tria của hắn ở trong lòng mình……
“Hôm nay là ngày hai tám rồi, mùng ba tháng sau là ngày giỗ mẹ, anh sẽ đi cùng em chứ?”
“Đi a, tại sao không đi, đi gặp mẹ.”
Bên tai, như còn vang lên rõ ràng lời ban đầu đã nói.
Tần Tấn Dương…… Anh có quên hay không…… Anh còn nhớ rõ chứ…… Cuối tuần…… Anh sẽ đi chứ…… Anh sẽ xuất hiện chứ……
Bên ngoài phòng tắm, thanh âm Phương Tình có chút nhẹ vang lên, “Thiên
Ái a! Động tác của cậu nhanh lên một chút, đừng chậm như vậy! Cậu đã đi
vào trong bao lâu rồi a! Nhanh lên một chút ra ngoài húp cháo, nếu không sẽ lạnh!”
“Biết rồi!” Vội vàng nghiêng đầu, trả lời.
Bôi kem đánh răng lên bàn chãi, bắt đầu đánh răng.
Đột nhiên, lại có chút khó chịu .
Nấu cháo. . . . . .
Nêu như bọn họ không còn bất kỳ quan hệ…… Cô gái may mắn nào…… Có thể được ăn cháo hắn nấu……
Du Ty Kỳ à.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...