Beta:yunafr
Tần Tấn Dương nhìn hai người bọn họ nắm tay nhau rời khỏi phòng trang
điểm, quay đầu lại, đi đến trước mặt Đồng Thiên Ái. Anh khom người
xuống, nửa ngồi trước mặt cô, cầm lấy đôi giày màu ngọc trai kia ân cần
mang vào cho cô.
“…………….” Đồng Thiên Ái cúi đầu, nhìn người đàn ông trước mặt.
Động tác ấy của anh, sao lại dịu dàng đến vậy? Khuôn mặt anh tuấn kia,
đang nở nụ cười. Trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy ấm áp. Nhưng
ngay cả chính cô cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác đó.
Anh thay cô mang xong giầy, ngẩng đầu nhìn thì thấy cô đang ngẩn người,
không nhịn được mà đưa tay lên ôm chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Thế
nào? Em lại đang nghĩ gì thế? Tụi mình ra ngoài đi, hôn lễ sắp cử hành
rồi!”
“Người quyên tiền cho cô nhi viện……. Là anh phải không?” Thanh âm bình
tĩnh vô cùng. Lời nói vừa ra khỏi miệng, chính cô cũng hoảng hốt khi
nhận thấy nó trầm tĩnh vô cùng.
Không có trách cứ, cũng không có ý nghĩ gì khác, tất cả chỉ là cô muốn Anhtự mình xác nhận…
Tần Tấn Dương sắc mặt hốt hoảng, tất nhiên không để ý đến việc vì sao cô lại biết tất cả. Chính là Anhsợ cô hiểu nhầm, vội vàng giải thích “Mọi
chuyện….. mọi chuyện không như em nghĩ đâu! Anh chỉ là…”
“Là anh sao? Có phải hay không?” Đồng Thiên Ái nhìn thẳng vào mắt anh, thản nhiên hỏi.
Dưới sự chú ý của cô, Tần Tấn Dương đành phải gật gật đầu, tay cũng nắm
chặt tay cô, vô cùng kiên nhẫn nói “Là anh! Nhưng mà anh cũng không có ý muốn chế nhạo em đâu!”
Đồng Thiên Ái bực bội mấy phút, đầu óc cũng trở thành một mảnh trống
rỗng. Đến khi hồn trở lại, nhìn thấy anh đang chăm chú nhìn chằm chằm,
thận trọng quan sát vẻ mặt của mình..
“Tần Tấn Dương…… Ừa…….. Nghi thức cũng sắp được cử hành rồi. Chúng ta
mau đi thôi!” Cô nói xong, đứng dậy, kéo tay anh, đem cả người anh kéo
lên, hướng cửa đi tới.
Tần Tấn Dương vội vàng đứng dậy, lùi về phía sau, lần này đổi lại chính là bị cô kéo đi.
Trong giáo đường vang lên thanh âm hạnh phúc. Tấm thảm màu đỏ thật dài, ở phía cuối, chính là nhân vật chính của buổi lễ. Đuôi áo cưới được túm
lại, phù dâu đứng ở phía sau nâng lên váy áo, đứng ở phía sau bọn họ.
Đồng Thiên Ái cùng Tần Tấn Dương đứng ở một góc khuất, lẳng lặng chờ đợi nghi thức tiến hành.
Ở trước Thánh Giá, cha xứ sắc mặt nghiêm trang, tay cầm Thánh kinh. Ông
nhìn cặp đôi đang đứng trước mặt, bộ râu rậm rạp trên khuôn mặt nở ra nụ cười hòa ái.
“Trang Nhiên, con có đồng ý lấy Vu Nhuế làm vợ, yêu, quý trọng cô ấy,
cho dù giàu, nghèo, bệnh tật, đến chết cũng không thay đổi?”
“Con đồng ý!”
Khi lấy được sự khẳng định chắc chắn của chú rễ, cha xứ chuyển sang cô
dâu “Con có đồng ý chấp nhận người đàn ông này làm chồng con, yêu, quý
trọng anh ấy, cho dù giàu, nghèo, bệnh tật, đến chết cũng không thay
đổi?”
“Con đồng ý!”
……………..
Nghe được lời đồng ý kia, bọn họ trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, hạnh phúc, không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.
Đồng Thiên Ái xem bọn họ trao nhẫn cho nhau, còn ôm hôn nhau thắm thiết. Cô không nhịn được nghiêng đầu, ngả vào trong lòng người bên cạnh, hỏi
“Cô ấy tốt như vậy, tại sao anh lại không chọn cô ấy?”
Đây chính là một vấn đề vô cùng lớn, đã nhịn từ lâu nhưng nay không nhịn được nên hỏi.
“Bởi vì……. Gặp em rồi…...” Tần Tấn Dương cúi đầu, giống như cô, nói nhỏ.
Chợt, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, tất cả đều giống như
đang cười, ánh mắt như vậy diu dàng. Đúng vậy nha……. Ai bảo anh gặp được cô đây……
“Ais! Tự nhiên em cũng muốn mặc áo cưới!” Lại đem đầu xoay về, nhìn đôi uyên ương được mọi người chúc phúc, thuận miệng nói.
Tần Tấn Dương hưng phấn kêu lên một tiếng, rung động vòng tay ôm cô. “Thật sao? Thật tốt quá!”
Trong hôn lễ, hoa tươi được rải đầy, “Phanh------” một tiếng, chai rượu
sâm banh được ai đó mở ra, nhất thời trong không khí tràn ngập mùi rượu. Đang lúc mọi người vỗ tay, hôn lễ đơn giản này được kết thúc.
Ở Anh quốc…….. Luân Đôn.
Trong biệt thự của Tần thị, một cô bé với mái tóc xoăn dài được buộc
thanh đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp có chút kinh hoàng. Mặc quần áo xinh đẹp, giày ủng, còn xách theo một va ly nho nhỏ.
“Đừng có ai phát hiện nha!” Du Ti Kỳ nỉ non, càng tăng thêm bước chân.
Rốt cuộc mới vừa đi qua đại sảnh, sau lưng liền có giọng Tần phu nhân
dịu dàng truyền đến. “Kỳ Kỳ à, con đang định đi đâu vậy? Sao lại đem
theo cái rương hành lý thế kia”
Ais…….. vẫn bị chộp được nha~
“……….” Du Ti Kỳ dừng bước, từ từ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về người phía sau, nở nụ cười lấy lòng, ngọt ngào kêu “Mẹ!”
Tần phu nhân nheo mắt lại, trong lòng đã hiểu nhưng vẫn giả vờ không
biết “Ti Kỳ à, con muốn đi đâu vậy? Lại muốn qua nhà bạn chơi sao?”
“Mẹ à! Con đâu có đi đâu đâu! Chính là qua nhà Judy mấy ngày thôi mà!
Đúng nha, mấy ngày thôi!” Du Ti Kỳ vội vàng đi theo cô, tiếp tục nói.
Tần phu nhân gật đầu, đi đến bên người bé, yêu thương sờ sờ đầu. “Kỳ Kỳ
à, qua nhà người khác là phải biết phép tắc ! Biết không? Mẹ con qua đời sớm, cha con lại không để ý con! Chỉ có mẹ xem con là con gái thôi!”
Dĩ nhiên, nếu có thể cùng Tần Tấn Dương thật sự là rất tốt rồi, nhưng mà…..
Nhưng mà lần trước nói chuyện điện thoại, Tấn Dương hình như rất thương
cô gái đó. Đầu tiên sẽ để Kỳ Kỳ đi qua thăm dò, rồi bà sẽ qua đó nhìn
sau.
“Mẹ, Kỳ Kỳ sẽ rất nghe lời! Mẹ yên tâm!” Du Ti Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vội nở ra một nụ cười ngọt.
Hoàn hảo, mẹ không có phát hiện cái gì khác thường, chỉ cần có thể an
toàn đi ra khỏi biệt thự, mọi chuyện còn lại đều được giải quyết tốt. Vé máy bay cũng có sẵn rồi! Tất cả đều đã sẵn sàng.
Tần phu nhân kêu một tiếng “Quản gia! Lấy xe!”
Được Tần phu nhân đồng ý, bé nghênh ngang đi ra khỏi biệt thự. Vừa đóng
cửa xe lại, bé đã nói người tài xế “Đến sân bay Heathrow!”
“….” Tài xế có chút kinh ngạc “Tiểu thư!”
Du Ti Kỳ bỏ ra khuôn mặt tươi cười, tức giận nói, “Bảo ông thì ông đi đi! Mẹ cũng đã đồng ý rồi!”
“Dạ!” Tài xế cũng không nói thêm, khởi động xe, đạp chân ga……. Chiếc xe chậm rãi rời khỏi Tần gia
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...