Rèm cửa được kéo xuống, căn phòng tràn ngập trong bóng tối, thấp thoáng
qua khe hở loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh đỏ mờ nhạt từ mặt trời tỏa
ra. Đồng Thiên Ái từ từ mở mắt, cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện. Ở
rạp xem phim anh Bạch Minh nói chia tay với cô. Anh muốn cùng Điềm Điềm
ra nước ngoài, hai người họ muốn đi sang Pháp. Sau đó, trời bắt đầu đổ
mưa…. Nước mưa rất lạnh, cô đứng trong mưa rồi cuối cùng một mình về
nhà. Sau khi về nhà cô ngủ, trùm chăn rồi ngủ. Sau đó thì sao có chuyện
gì đã xảy ra. Sao cô không thể nào mà nghĩ ra được. Giật giật tay, trong lúc mơ màng tay cô không may chạm vào thứ gì đó mềm mại như là tóc vậy. Đồng Thiên Ái giật mình, cúi xuống nhìn, lại thấy Tần Tấn Dương
đang nằm cạnh giường ngủ. Đôi môi mỏng khẽ nhếch, hai đạo mày kiếm thì
chau lại, cho dù lúc ngủ bộ dáng cuồng ngạo của người này vẫn không biến mất. Anh ta sao lại ngủ ở đây chứ? Đưa mắt nhìn xung quanh, Đồng Thiên Ái kinh ngạc mở to miệng. Nơi này không phải là ổ chim sẻ của cô,
trong đầu cô giờ phút này chỉ biết kêu trời. Cô cư nhiên trở lại như lúc trước cùng tên biến thái thi hành khế ước, ở nơi được xem là ‘Ổ vàng’
thế này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Khó chịu.
“Tần Tấn Dương” cô ngồi dậy, đưa tay chọc chọc vào đầu anh. Sao anh ta lại ngủ say thế này? Anh ta đang làm gì ở đây avy65? Buồn ngủ sao không vầ phòng mình mà ngủ, tự dưng nằm ở giường cô mà ngủ. Đây là anh ta lại bị vấn đề gì nữa thế này? Trong giấc mộng, Tần Tấn Dương vẫn như cũ
không tỉnh dậy, chỉ hơi hơi nhíu mày.
Đồng Thiên Ái thấy anh phản ứng lại có vẻ khó chịu, trong nháy mắt cảm thấy thật vui vẻ. Có lẽ chính anh ta cũng không biết, vẻ mặt anh ta lúc này lại dịu dàng đến mức cùng cực luôn rồi. Nhìn nhìn người đang nằm
ngủ thế này, ý định xấu xa trong đầu cô lại được dịp thi triển.
Cô thật nhẹ từ tấm chăn bước ra, đưa tay che mặt, ngay cả thở cũng không dán. Bước xuống giường, chân không đi đến phòng khách, cầm lấy quyển
tạp chí, nhón nhón chân đi lại phòng ngủ. Đem cuốn tạp chí cuốn lại
thành cái loa, cô để sát vào tai anh. Cả người hít thở sâu một cái, đột
nhiên lớn tiếng kêu lên “Tần Tấn Dương! Dậy đi! Dậy đi! Bây giờ là Đài Loan 9 giờ 13 phút! Tần Tấn Dương!Rời giường!”
Quả nhiên, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hô lớn, khiến Tần Tấn
Dương giật mình từ trên giường bật nhanh dậy. Mơ mơ hồ hồ mở mắt ra
nhìn, nhìn thấy trên giường không có ai nằm, giây tiếp theo liền xoay
người tìm kiếm “tên đầu sỏ” gây chuyện. Nghiêng đầu sang bên cạnh, trong nháy mắt thấy được mặt cười đắc ý của cô, mọi khí nóng trong lòng anh
đầu tan rã. Đồng Thiên Ái nhìn thấy bộ dáng sững sờ của anh, cho là
chính anh bị mình hù sợ, có chút nóng nảy vươn tay, đưa trước mắt anh
vẫy vẫy “Nè! Anh không sao chứ? Nè nè nè!” Trời ạ! Không phải là bị cô
gọi lớn như thế liền biến thành ngu dại chứ?
“Nói chuyện a! Nè! ĐỪng có im lặng thế chứ! Anh giả bộ ngốc làm cái gì?
Nói nhanh lên nào!” Đồng Thiên Ái hướng anh quát to, anh ta xảy ra
chuyện rồi à? Sao lại ngu ngơ thế chứ! Tần Tấn Dương bất chợt cử động, đưa ra cánh tay dài, dễ dàng đem cả người cô bế lên cao, lộ ra nụ cười
xấu xa “Hắc hắc he he! Để cho anh bắt được em đi! Phải đánh đòn em mới
được! Dám không đi dép đã xuống giường!”
“Oa!” Đồng Thiên Ái không ngờ tta sẽ có động tác như vậy, hai chân dùng sức đạp, muốn trốn khỏi anh.
Đôi tay nhỏ của cô dùng sức níu lấy y phục của anh, kêu la “Mau buông
tôi ra! Anh có biết xấu hổ không vậy. ‘Nam nữ thụ thụ bất thân’ những
lời này, chẳng lẽ anh không nghee qua sao?”
Tần Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường “Câu nói đó không thích hợp nói về chúng ta!”
“sao lại không thích hợp! Thích hợp hơn hết á! Biến thái chết tiệt! mau
thả tôi xuống!” Đồng Thiên Ái nhất quyết không từ bỏ kêu la, cố ý cùng anh phản kháng.
“Em là vợ anh, từ đầu cho đến móng chân đều là của anh!” Tần Tấn Dương khoác lác vô sỉ nói một câu.
Aaaaaaaaaaaa! Gương mặt Đồng Thiên Ái phút chốc đỏ ửng cả lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào anh, đưa tay chỉ chỉ mặt anh “Biến thái chết tiệt!
Ai nói tôi là vợ anh hả? Tôi lúc nào thì gả cho anh hả? Anh đừng có nói
lung tung đi!”
“Ngày đó ở cô nhi viện, em đã chấp nhận!” Tần Tấn Dương tốt bụng nhắc nhở cô.
Đồng Thiên Ái mở to miệng, bội phục bản lĩnh bóp méo sự thật của anh.
Đưa tay lên đấm liên tục vào ngực anh “Làm ơn đi! khi đó tôi chỉ miễn
cưỡng đáp ứng làm “bạn gái” của anh thôi nha!”
“Sẽ đau!” Tần Tấn Dương nhíu mày, đột nhiên nói lên hai chữ.
Hả…. Đau?....... Cô đấm thêm hai cái nữa, hài lòng nói “Đương nhiên sẽ đau! Không đau tôi đấm anh làm cái gì? Thật là!”
“Tay của em sẽ đau!” Tần Tấn Dương trực tiếp nói rõ cho cô hay.
Đồng Thiên Ái dừng tay, ngón giữa còn sờ sờ nhẹ vào lồng ngực anh,
lúng túng hoảng hốt, ấp úng nói “Quan… liên quan gì đến anh!”
Tên biến thái buồn nôn. Từ khi nào thì anh ta lại trở nên buồn nôn thế này chứ?
“Liên quan đến anh!” giọng nói đầy vẻ kiên quyết vang lên, Tần Tấn Dương thuận thế ôm cô xoay người đi đến giường.
Đồng Thiên Ái trong lòng hiện lên cảm giác không ổn, vừa kêu to vừa
nói “Biên thái chết tiệt! ban ngày ban mặt, anh nghĩ muốn làm gì! Tôi
nói cho anh biết! không phải anh muốn làm gì tôi cũng có thể làm đâu đó. Tôi….”
“A?” Tần Tấn Dương hứng thú nhìn cô “Nếu như anh muốn làm gì gì đó với em, em có thể làm gì nào?”
Cái gì cái gì à? “Tôi sẽ kêu to đấy! tôi nhất định sẽ kêu thật to” Đồng Thiên Ái tựa như đang tuyên thệ lời thề vậy. Rất kiên quyết, rất mạnh
mẽ mà nói.
Tần Tấn Dương đem cô cẩn thận sắp đặt trên giường lớn, nở nụ cười nhạt “Em kêu người à! Nói cho em biết tin vui! Từ tầng 15 đến tầng 20 tất cả đều thuộc quyền sở hữu của anh! Cho nên em có kêu đến rát cổ cũng không có ai nghe được đâu!” chống lại vẻ mặt khẩn trương của cô lúc này, Tần Tấn Dương cố ý kéo dài am điện muốn chọc tức cô.
A! Nhìn vẻ mặt hoảng hốt này của cô tâm tình thật tốt nha. Ai ai ai! Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống thật là tốt đẹp nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...