Từng giọt mưa vẫn tí tách rơi xuống đất, tung tóe bắn trên người. Cho dù
cách một lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được từng chút từng chút lạnh lẽo. Tiêu Bạch Minh đứng đó cố nén ý niệm bước đến ôm cô vào
lòng.
“Thời gian không còn sớm! Anh phải đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện
cho Điềm Điềm! Mình em có thể về nhà được không?” Giọng điệu nhẹ nhàng,
thư giãn nhưng bên dưới đôi tay anh lại nắm chặt thành quyền.
Đồng Thiên Ái vội vàng gật đầu, khuôn mặt tươi cười, tận lực tạo cho
mình cảm giác vui vẻ. Như vậy, anh Bạch Minh sẽ không khó chịu, không áy náy.
“Có thể. Anh Bạch Minh… Em cũng không phải trẻ con ba tuổi! Em có thể…”
cô cố gắng cười nói nhưng giọng nói không tránh khỏi khàn khàn.
Cô vẫn nghĩ rằng, ai cũng có thể rời đi nhưng không nghĩ đến có cả anh
Bạch Minh. Cho dù sau này có thích Tần Tấn Dương nhưng cô cũng chưa
từng nghĩ đến sau này sẽ cùng anh Bạch Minh tách ra. Anh ấy muốn xuất
ngoại. Thật không nghĩ đến, chỉ trong chớp mắt chia ly đã ở ngay trước
mắt.
Tiêu Bạch Minh đứng tại chỗ, nhìn cô thật lâu, có lẽ sẽ không bao giờ
gặp lại nhau. Từ nay về sau, anh đành phải đem phần kí ức này chôn ở đáy lòng, không bao giờ chia sẻ cùng người khác.
“Thiên Ái! Anh đi đây…” vừa nói mí mắt nhìn cô cũng khẽ buông xuống,
không muốn cùng ánh mắt cô dây dưa thêm. Anh sợ nhìn thấy ánh mắt đau
thương của cô. Rất sợ. Xoay người rời đi, hiện tại anh chỉ có thể xoay
người rời đi. Không thể quay đầu lại, không cho phép mình quay đầu nhìn
lại.
Tiêu Bạch Minh từ từ cất bước, cắn chặt răng, bước nhanh hơn. Hướng
chiếc xe đậu cách đó không xa vội vàng đi tới, tự nói với chính bản thân mình tuyệt đối không thể quay đầu nhìn lại.
Đồng Thiên Ái nhìn bóng lưng anh rời đi, bước chân không tự chủ tiến
lên một bước, nhưng cuối cùng chỉ là đứng cứng tại chỗ. Trong lòng im
lặng nỉ non “Anh Bạch Minh… Thật xin lỗi… Anh Bạch Minh…. Xin tha thứ
cho em… Anh nhất định phải hạnh phúc… Anh Bạch Minh… hẹn gặp lại….”
Mưa bụi tí tách từng giọt, lúc này càng trở nên nặng hạt, biến thành cơn mưa rào, ào ào xối xả như trút nước. Nước mưa ngày đông rét buốt, rơi
xuống y phục, rơi trên tóc, trên mặt, dính ướt cả đôi mắt. Không khóc…
cô không được khóc…. Nhất định không được khóc. Chỉ là trời đang đổ mưa. Nhưng trên khuôn mặt dính đầy nước mưa lại mang theo từng trận từng
trận nóng hổi. Là cái gì đây?
Từng hạt mưa to rơi xuống đường, xa xa phía rạp chiếu phim cô gái nhỏ
đứng trong mưa ngước mặt nhìn trời. Xung quanh thỉnh thoảng có vài người chạy ngang qua tìm nơi tránh mưa. Trong vô thức, thế giới này trở nên
cực kì yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Sau lưng cô mấy mét chiếc xe con yên lặng đứng trong mưa. Cần gạt nước
đem những giọt mưa đọng trên cửa xe gạt bỏ, thấp thoáng đâu đó có thể
nhìn thấy thân ảnh gầy gò của cô gái kia trong mưa. Ánh mắt người trong
xe vẫn dõi theo cô, ánh mắt dừng lại quá lâu cũng đã chảy ra nước mắt.
Qua thật lâu, ánh mắt anh nhìn thấy cô từ từ bước đi, dõi theo bóng hình cô đến cuối con phố, lúc này anh từ từ nhắm mắt lại. Nước mắt, cuối
cùng cũng không nén được, chậm rãi chảy xuống.
“Cạch…. Cạch…” cửa mở ra. Đồng Thiên Ái cả người ướt đẫm, vô thức đi
vào trong phòng. Cô cũng không biết mình thế nào đi về nhà, thậm chí
ngay cả mình mở cửa thế nào cũng không biết. Cô cảm thấy rất lạnh, rất
lạnh. Từ từ đem y phục ướt đẫm cởi xuống, thay áo ngủ, rồi trực tiếp ngã xuống giường. Mái tóc vẫn như cũ ướt đẫm nước mưa, cô đem chính mình
chôn thật sâu vào trong chăn, cảm giác chính mình hít thở không thông.
Cố gắng bọc chặt lấy chăn, tận lực không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì.
Nhưng là kí ước vẫn không buông tha cho cô. Những kí ức trước kia lần
lượt hiện về.
Hình ảnh Tiêu Bạch Minh ngày đó áo sơ mi gọn gàng sạch sẽ đứng trước
cửa phòng, nhìn về phía cô lộ ra nụ cười có chút xấu hổ. Còn có từng
phần rung động, từng phần đơn thuần tình cảm trước đây. Không có… Không
muốn suy nghĩ nữa cứ như vậy đi. Để cho những kí ức trước đây lắng đọng
lại trong lòng.
Đồng Thiên Ái nhắm mắt lại, co rúc trong chăn. Cảm thấy mình càng ngày càng lạnh, như vậy ngủ một giấc đi. Như thế, sẽ không cảm thấy lạnh
nữa. Ngủ đi rồi cũng không cảm thấy khó chịu nhiều như thế.
“……..” từ trong chăn truyền ra tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc cũng là đè nén đến mức khàn khàn.
Mẹ!... Lại có người rời khỏi con nữa rồi…. Sau khi mẹ rời đi lại có thêm một người nữa rồi….
“Các em! Chúng ta xem bài tập tiếp theo….” Thầy giáo cầm một bài kiểm
tra trên tay, kiên nhẫn giảng giải. Đột nhiên cửa phòng bị người khác
đẩy ra. Cô chủ nhiệm sắc mặt khẩn trương nhìn về phía thầy giáo. Thầy
giáo đi tới, dưới lớp từng đám nhỏ xúm lại nghị luận với nhau. Ánh mắt
thầy quét qua toàn bộ lớp học, cuối cùng dừng lại trên người Đồng Thiên Ái.
“Đồng Thiên Ái! Em cùng cô chủ nhiệm đi ra ngoài được không?” Cô chủ
nhiệm là một phụ nữ trung niên, cô nắm lấy tay Đồng Thiên Ái đi khỏi
tầm mắt mọi người. Đến phía cầu thang, cô dừng lại đứng trước mặt Đồng
Thiên Ái. Đôi bàn tay dịu dàng mềm mại của cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn
mặt nhỏ nhắn “Em là Thiên Ái sao?”
“Dạ!”
“Bắt đầu từ hôm nay em sẽ có rất nhiều anh, chị, còn có rất nhiều em trai, em gái nữa!”
". . . . . ."
“Cô hiện tại sẽ dẫn em đến chỗ đó! Chỉ là nơi đó cách trường học khá xa. Cho nên, Thiên Ái sau này phải đi học ở trường khác!”
Cô bé con nhỏ gầy, quật cường cắn môi “ Cô… Cô nhi viện… Em không sợ hãi… Thiên Ái không sợ hãi….”
“Đứa bé ngoan… Thật sự là đứa bé ngoan….”
Người phụ nữ trung niên tranh thủ ôm cô vào trong ngực mình, giọng nói nghẹn ngào một mảnh.
Giấc mơ này vẫn rõ ràng như cũ, tựa như mới là ngày hôm qua. Giống như
hình ảnh của năm xưa, nhuốm đầy bụi thời gian hiện tại đột nhiên mở ra,
từng lớp bụi củng bắt đầu tung bay.
"Mẹ. . . . . . Thiên Ái. . . . . . Khi đó cũng không có khóc. . . . . .
Mẹ. . . . . . Mẹ biết không. . . . . ." Trong giấc mộng Đồng Thiên Ái,
nỉ non nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...