Hắn sao lại xuất hiện tại nơi này? Hắn nghĩ muốn làm gì đây? Trong đầu
Đồng Thiên Ái tràn đầy nghi hoặc đối với Tần Tấn Dương. Cả người có
chút choáng váng. Lời nói trong cuộc phỏng vấn trên truyền hình dường
như vẫn còn đâu đây, trong không khí vọng về tâm trí Đồng Thiên Ái.
“ Cô ấy… Tôi không biết nên hình dung thế nào về cô ấy… Cô ấy là một cô
gái rất bình thường… Đúng thế! Tôi nghĩ muốn cưới cô ấy làm vợ….” những
lời này là đang nói về cô sao? Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, trên mặt có
chút ửng hồng. Đồng Thiên Ái! Đầu óc cô khẳng định là ngập nước rồi.
Sao dạo này lại luôn suy nghĩ lung tung. Đừng có ngồi đây mà ham hố có
được hay không? Kiểu phụ nữ biến thái đáng chết trên đời này cũng không
thiếu. Nhất định là hắn đang nói đến người khác.
Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu, dùng dư quang nơi đuôi mắt liếc nhìn Đồng
Thiên Ái, lo âu trong lòng càng lúc càng nặng thêm. Xem ra Thiên Ái
trong lúc vô tình đã động lòng với người đàn ông kia rồi. Không thể nào
im lặng được nữa, anh nên làm thế nào cho tốt nhất đây? Đưa tay cầm lấy
bàn tay nhỏ của cô, Tiêu Bạch Minh trấn định nói “ Thiên Ái! Có anh ở
bên cạnh em.” Sau khi nói xong, mới phát hiện những lời này của mình là
dư thừa. Thật đúng là “Giấu đầu hở đuôi".
Chiếc xe chầm chậm dừng lại sát ven đường, một vùng u tối được chiếu
sáng nhờ ngọn đèn xe phía trước, Tiêu Bạch Minh mở cửa xe, cả người
bước ra ngoài. Anh đứng ngay tại nơi này nghiêng đầu nhìn về người đàn
ông phía trước. Phía sau khung cửa kính, đối diện với anh mắt Tiêu Bạch Minh là ánh mắt chim ưng của Tần Tấn Dương. Tiêu Bạch Minh thầm nhận định quả nhiên khí thế của chính mình không thể nào sánh được với người này.
“Thiên Ái!” Tiêu Bạch Minh gọi một tiếng, cúi đầu nhìn vào trong xe,
phát hiện Đồng Thiên Ái vẫn ngồi ngơ ngác tại chỗ, không hề có ý nghĩ
sẽ bước ra khỏi xe. Đồng Thiên Ái cúi đầu, hai hàm răng cắn chặt với
nhau, thanh âm buồn buồn vang lên “ Dạ vâng! Em biết rồi!”
“Em biết rồi!” câu nói này rốt cuộc là đang trả lời Tiêu Bạch Minh hay
là tự nói với chính mình đây? Đồng Thiên Ái cũng không biết chính mình nên làm gì cho đúng đây. Đưa tay mở cửa bên kia xe, cơn gió lạnh lẽo
ban đêm theo thế thổi tới, Đồng Thiên Ái rùng mình một cái, nắm chặt
áo khoác trên người. Không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì nữa cho nên
chỉ có thể như thế này tự an ủi chính mình. Nhưng lại phát hiện loại an
ủi này thật là mỏng manh.
Tần Tấn Dương ngồi trong xe, ánh mắt quét qua Tiêu Bạch Minh rồi lại
rơi trên người Đồng Thiên Ái. Tầm mắt vừa chạm đến áo khoác trên người cô bỗng buộc chặt. Cô gái này cư nhiên dám nắm áo khoác người đàn ông
khác, còn là không muốn buông tay, nắm chặt lấy nó.
Tâm tình Tần Tấn Dương hết sức buồn bực, khó chịu nhưng hắn vẫn là tận lực khắc chế. Quả nhiên, con nhím nhỏ này thật đúng là lợi hại. So với
dự đoán của hắn thì ảnh hưởng của cô lên tâm tình hắn đã vượt quá xa
rồi. Hằn học mở cửa xe, Tần Tấn Dương một bước tiến nhanh ra ngoài.
Đứng cách cô một đoạn đường, Tần Tấn Dương lại phát hiện chính mình có chút kích động trong người. Lần này sẽ không như lần trước trong phòng
làm việc. Lần đó là anh bàng hoàng, do dự, không hiểu được lòng mình.
Lần này anh đã biết rõ ràng mình đối với cô gái này không phải là vui
đùa một lúc. Tuyệt không có ý nghĩ muốn vui đùa. Lần này là hắn thật
lòng yêu. Dường như khi thừa nhận yêu một người, sự hạnh phúc vui vẻ còn nhiều hơn gấp trăm ngàn lần so với đi vay quanh tán tỉnh những người
phụ nữ khác. Đây đúng là chuyện cực kì hưng phấn kích động. Đồng Thiên
Ái! Em tốt nhất nên chuẩn bị kĩ. Tôi bắt đầu triển khai tấn công rồi
đây. Trở tay đem cửa xe đóng lại, theo phương hướng hai người Tần Tấn
Dương từng bước chậm rãi đi đến.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu dõi theo người đàn ông phía trước. Trên đường
thình thoảng xẹt qua vài chiếc xe, vang lên tiếng “Ong Ong” của động cơ, thế nhưng cô vẫn có thể nghe rõ tiếng bước chân của anh. Từng tiếng
từng tiếng một. Thật nặng nhưng cũng thật trầm ồn từ từ tiến gần. Tần
Tấn Dương cách cô càng ngày càng gần. Hắn tựa như sứ giả của địa ngục,
được phái đến để câu dẫn hồn cô.
“Thiên Ái!” Tần Tấn Dương cuối cùng cũng bước đến, nhẹ gọi cô một
tiếng. Lúc này hắn mới phát giác chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi nhưng chính
mình thế nào nhớ cô, ngay tại nơi này thật muốn ôm cô vào trong lòng.
Còn muốn khẳng định lại với cô mình đối với tình cảm này là thập phần
nghiêm túc.
Đồng Thiên Ái nghe đến giọng điệu này của hắn, trong lòng run rẩy hẳn
lên. Tên biến thái này sao hôm nay lại dịu dàng như vậy…. Trời ạ! Thế
giới này đổi trắng thay đen rồi hả? Ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Tần
Tấn Dương, lúc này Đồng Thiên Ái mới phát hiện ánh mắt kia không còn
vẻ cuồng ngạo tự đắc như lúc trước, thay vào đó là ánh sáng ôn hòa, càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nồng đậm.
Tiêu Bạch Minh nhìn thấy giữa hai người có sự khác lạ, cả người có chút khẩn trương, bước đến bên cạnh Đồng Thiên Ái. Đưa tay dẫn cô ở phía
sau mình, bộ dáng anh lúc này tựa như gà mẹ bảo vệ gà con.
“Tần tiên sinh, xin hỏi anh có chuyện gì không?” mặc dù biết chính mình
không thể chống lại người đàn ông này, nhưng vẫn cố gắng chống chọi.
Tần Tấn Dương nhìn lại, nhàn nhạt nói “ Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói với Thiên Ái mấy câu mà thôi!”
“Có chuyện gì anh nói ở đây luôn cũng được!” Tiêu Bạch Minh không khách khí nói
Tần Tấn Dương khiêu khích liếc nhìn Tiêu Bạch Minh một cái, nhìn về
Đồng Thiên Ái đang đứng phía sau, nhàn nhạt nói “ Chẳng lẽ hiện tại,
Thiên Ái ngay cả không gian riêng tư một mình cũng không có hay sao?”
“Tần tiên sinh! Tôi hi vọng anh biết rõ Thiên Ái hiện tại là bạn gái của tôi! Mong anh từ nay về sau…”
Lời chưa nói hết liền bị Tần Tấn Dương cắt đứt “Vậy thì thế nào?”
Đồng Thiên Ái giả dạng làm một con đà điểu, núp phía sau lưng Tiêu
Bạch Minh, chính mình không dám nhìn đến vẻ mặt hai người phía trước
hiện tại đang như thế nào. Cô không dám nhìn. Cô sợ
“Xem như Thiên Ái là bạn gái của anh vậy thì thế nào? Đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt! Hai người vẫn chưa kết hôn. Mà kết hôn rồi
thì cũng có thể ly hôn.”
“Đồng Thiên Ái! Tôi muốn nói cho em biết, tôi chính là sẽ không buông
tha cho em.” lời nói thì hướng Đồng Thiên Ái thoát ra, nhưng ánh mắt
vẫn như cũ nhìn thẳng Tiêu Bạch Minh.
Tiêu Bạch Minh cũng không chịu yếu thế, tiến lên đối diện với Tần Tấn Dương, trấm ổn nói “Tần Tấn Dương! Tôi càng không bỏ cuộc.”
Hai người đàn ông đối diện nhau, khí thế bừng bừng, ánh mắt đối chọi với nhau, tràn đầy tia lửa. Từ giây phút này, hai người bọn họ sẽ là ở
trạng thái đối địch với nhau. Thân phận hai người chính là – tình địch
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...