Bên kia điện thoại không có tiếng ai. Tần Tấn Dương cười nhạt cắt đứt
điện thoại. Tầm mắt nhìn chăm chú phía trước, kiên nhẫn chờ. Qua mấy
giây, cửa biệt thự mở ra. Vu Nhuế mặc áo ngủ màu hồng nhạt, quần áo
khiến thân thể uyển chuyển càng thêm rõ ràng. Mái tóc dài có chút xốc
xếch, quăn xoắn dán vào gò má hồng hào. Nhìn thấy Tần Tấn Dương nháy
mắt, ánh mắt trở nên tinh sáng tỉnh táo. Hắn đến làm cho mình cảm ngoài ý muốn,tâm tư không có được chuẩn bị. Khẽ mở miệng, cả người lười biếng
dựa vào cửa nở nụ cười.
“Vào ngồi đi!" Vu Nhuế hướng hắn nhẹ nhàng nói.
Tần Tấn Dương giữ nguyên nụ cười mê người đi tới cô. Đi ngang qua bên
người cô ôm bả vai của cô, cùng cô đi vào biệt thự. Cửa cùng lúc được
đóng lại. Chụp đèn trang trí trong phòng tỏa sáng càng cảm thấy ấm áp.
Vu Nhuế ngẩng đầu ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh cười hỏi: "Tấn Dương, vẫn như cũ sao? hôm nay chỗ này của cũng không có loại rượ anh thích
chỉ còn lại rượu đỏ!"
"Ùm? Tùy tiện đi! Nghe lời em!" Tần Tấn Dương nhún vai một cái,tay ở bả vai cô hơi nắm một chút.
". . . . . ." Vu Nhuế có chút kinh ngạc.
Hôm nay Tần Tấn dương, dường như không giống như thường ngày. Nhưng cẩn
thận nhìn, lại nhìn không ra không giống ở đâu . Nhưng rõ ràng có thể
cảm giác biến hóa của hắn. Chẳng lẽ bởi vì hắn không có giống như trước
như vậy kêu cô"Bảo bối" rồi sao? Mặc dù hai chữ kia, hắn đối với tình
nhân đều gọi. Trước đây cô cũng ghét. Bởi vì, muốn cảm nhận của hắn khác với người khác. Nhưng bây giờ, qua thời gian dài như vậy đột nhiên
không kêu hai chữ kia, cũng có chút không quen. Loài người chính là sinh vật kỳ quái như vậy.
Tần Tấn Dương có chút mệt mỏi nằm trên ghế sa lon, nhìn thân ảnh của Vu
Nhuế, trước mắt loáng thoáng hiện lên bóng lưng lúc Đồng Thiên Ái xoay
người rời đi.Chợt nhắm hai mắt lại.
"Vu Nhuế, em yêu anh sao?"thanh âm rất nhẹ làm mềm lòng người vang lên.
Quả nhiên, những lời này làm cho Nhuế Vu dừng lại động tác. Tay nắm bình rượu đỏ hơi có chút cứng ngắc. Ngẩng đầu lên, nhìn lại hắn thấy hắn
khép chặt cặp mắt. Cười nhạt, tiếp tục động tác trong tay. Không chút để ý nói "Em không yêu anh." Rượu đỏ đổ vào ly cao cổ trông giống như màu
sắc hoa hồng đỏ, muốn cuốn hút trái tim của hắn. Dù có cuốn hút thì sự
thật chính là người đàn ông này sẽ không yêu mình. "Anh không hỏi em tại sao?" Vu Nhuế tò mò hỏi nói. Người đàn ông này, giống như cá tính không quan tâm, không thắc mắc?
Tần Tấn Dương buồn buồn"Ùm" một tiếng tiếp lời của cô nói "Tại sao." Rõ
ràng là câu nghi vấn từ trong miệng hắn nói ra lại trở thành câu có âm
điệu khẳng định. Nghe như vậy làm cho người khác có chút tức giận!
"Bởi vì người phụ nữ thông minh cũng sẽ lựa chọn thà không bị anh làm
tổn thương, cũng không cần si mê Tần Đại tổng tài!" Vu Nhuế mỗi tay cầm
ly rượu đỏ đi về phía hắn. Tần Tấn Dương mở mắt ra nhìn cô. Mặc dù trầm
mặc không nói , nhưng ánh mắt lại có ý "Nói tiếp".
Ùm? . . . . . . Hôm nay Tần Tấn dương. . . . . . Xác thực có chút kỳ
hoặc. . . . . .Vu Nhuế đi tới bên cạnh hắn, đứng ở trước mặt của hắn,
mái tóc thật dài, khẽ đung đưa. Đưa tay đem ly rượu cho hắn, nhìn hắn
nhận lấy ly rượu, ngón tay mơn trớn khuôn mặt anh tuấn của hắn. Ấm áp
nói "Bởi vì. . . . . . Em biết rõ anh sẽ không yêu em. . . . . .Cho nên. . . . . . em không yêu anh. . . . . ."mặt áp lên đùi của hắn sâu kín
nói.
"Bởi vì. . . . . . em biết rõ anh sẽ không yêu em. . . . . .Cho nên. . . . . . em không yêu anh. . . . . ."Tần Tấn dương khẽ nhấp một hớp rượu
đỏ, cảm thấy có chút chát chát . Đưa tay, đem ly rượu để lên trên khay
trà bên cạnh. Cúi đầu, nhìn người phụ nữ nửa ngồi ở bên cạnh hắn. Có
chút khó khăn nói giống như tự nói "Có phải không. . . . . . em yêu anh. . . . . . Như vậy. . . . . . anh cũng sẽ yêu em như thế. . . . . ."
". . . . . ." Vu Nhuế chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp mở to có chút không dám tin.
Giờ phút này Tần Tấn Dương lại có thể biết nói câu nói này !Thời gian ở
cùng hắn trong mắt mình Tần Tấn dương ấy là dạng đàn ông hoàn mỹ đa
tình. Không có ai. . . . . . Có thể đi vào tim của hắn. . . . . . Tấn
Dương. . . . . . Hắn. . . . . . Yêu người nào. . . . . . Mặc dù những
lời này, là đang nói với mình. Nhưng trong lòng biết hắn đang muốn hỏi
"Đối tượng" mà cô bé này không phải là mình. Khi bên trong hắn hy vọng,
Vu Nhuế giấu đi chua xót, mỉm cười trả lời "Vâng"
Tần Tấn Dương nhìn cô, trong lúc nhất thời không có phân biệt rõ ràng
dung nhan. Dưới ánh đèn vàng, người con gái trước mắt có một đôi mắt bồ
câu từ từ chuyển hóa thành người trong trí nhớ. Có chút xúc động ôm cô
vào trong ngực, đầu tựa vào cổ của cô, muốn hit mùi thơm làm hắn an tâm. Lại phát hiện. . . . . . Không cách nào đạt được. . . . . . Lấy lại
tinh thần, lúc này mới có chút phiền muộn cười. Tần Tấn Dương! Ngươi tại sao lại có thể biến thành bộ dáng này? Tần Tấn Dương luôn luôn đối với
phụ nữ rất thành thạo tự nhiên thất hồn lạc phách? Thậm chí, nhìn người
trước mắt trở thành cô? Buông người con gái trong ngực ra, hôn lên trán
của cô, nhàn nhạt nói "Vu Nhuế. . . . . . Tìm người đàn ông tốt. . . . . . Gả đi. . . . . ."
Nghe được hắn gọi tên của mình, khóe mắt trong lúc nhất thời dơm dớm 1
chút nước mắt. Đây là lần đầu tiên, Tần Tấn Dương kêu tên của cô. . . . . .Nhưng trong tiếng nói này làm cho mình càng thêm hiểu một chuyện. Cô
yêu người đàn ông mà trong lòng đã có người khác. Mà người kia, không
phải cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...