Chọc Phải Tổng Tài Ông Chồng Bất Đắc Dĩ Là Anh Cố Ý Bẫy Em FULL


Ngồi trên xe cô cứ lén ghé mắt nhìn anh mỉm cười mà không khỏi suy nghĩ: “Sao anh ta lại đẹp thế nhỉ? ”
“ Muốn nhìn thì cứ nói thẳng đi, tội tình gì phải lén lút như thế? ”
Tuy Cố Cao Lãng luôn lướt tay trên màn hình điện thoại không nhìn tới cô, nhưng anh đều biết hết những hành động của cô.

Bị anh nói trúng làm cô xấu hổ muốn chết chỉ biết cúi gầm mặt xuống “ai mà thèm nhìn anh chứ, chỉ là có hơi đẹp một chút thôi mà” cô phòng má nghĩ bụng.
“Mấy nay bận quá không có thời gian nhắc nhở em.

Con người tôi ân oán rất rõ ràng.

Tôi giúp em cắt đi một cái đuôi, em muốn đền đáp tôi thế nào đây?” Cố Cao Lãng bất ngờ nhìn qua phía cô nhếch mép nói.
Hạ Nhược Hi liền giật mình nuốt nước bọt.

“Chủ..

chủ tịch, anh..

anh muốn tôi đền đáp gì cơ? ”
“Tôi muốn..” Cố Cao Lãng kéo dài âm cuối rồi lại ngưng.
Hạ Nhược Hi cảm thấy được sự nguy hiểm trong lời nói của anh, cô cảnh giác che tập tài liệu lên trước ngực, nhớ đến dáng vẻ của anh trong thang máy hôm đó là cô lại rùng mình.

Cố Cao Lãng nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô mà không khỏi buồn cười, dù rất cố gắng kìm chế mà đôi bờ vai vẫn cứ khẽ run lên.
Hạ Nhược Hi nhìn anh liền bất mãn khi biết anh lại cố ý trêu ghẹo mình, cô nhíu mày phòng má không vui, vẫn là không muốn thua.
“ Đúng là chủ tịch đã giúp tôi một việc lớn, tôi cũng rất biết ơn.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, anh hết chuyện để bịa rồi sao mà đi nói chúng ta sắp kết hôn nếu lần sau gặp lại anh ta hỏi kết hôn chưa thì tôi phải nói thế nào đây đào ở đâu tờ chứng nhận kết hôn chứ ” Cô nói liền một mạch không ngưng nghỉ căn bản là không cho anh chen lời.
Lời vừa thốt ra khiến Tiêu Hùng phía trước không nhịn được mà phì má cười “Cố tổng đúng là cao thủ, nhưng làm sao mà biết được thư ký Hạ sẽ nói ra những lời này thế nhỉ ”
“Khụ..” Bị Tiêu Hùng cười, Hạ Nhược Hi liền xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Cố Cao Lãng yên lặng một lúc thản nhiên nói đúng một chữ không hơn không kém.

“Ừm..


Hạ Nhược Hi liền trừng mắt nhìn anh với vẻ mặt ngập tràn sự bất mãn “anh ta là thái độ gì đây, ừm là gì”
“Chủ tịch, câu trả lời của anh hình như..

không có liên quan đến câu hỏi của tôi cho lắm..

thì phải” Hạ Nhược Hi bẽn lẽn nhìn anh với vẻ thăm dò nói.
“Tôi căn bản đâu có trả lời em, thì làm gì có liên quan với không”
‘…’ “Thế anh ừ làm gì?”
“Vì tôi thấy em nói đúng ”
“Hả?” Hạ Nhược Hi càng nghe càng rối.
“Nhưng.

Nói đi thì cũng phải nói lại, em chỉ nhờ tôi giúp đuổi hắn ta đi, em đâu có nói sau đó phải thế nào.

Còn chuyện hắn ta gặp lại em hỏi gì gì đó thì làm sao tôi quản được.

Đúng không? ”
Hạ Nhược Hi nghe xong liền ngơ ngốc, hình như cũng có lý.
“Chúng ta nên tiếp tục chuyện bị dở dang đi nhỉ?”
“Hả..? ” Lời Cố Cao Lãng vừa nói ra khiến Hạ Nhược Hi có chút mơ hồ
Xe vừa đổ lại trước khu chung cư, Hạ Nhược Hi cảm thấy mình phải nhanh chóng chuồn đi mới được, cô thật sự bị cảm xúc của người này làm cho rối não.


Cô vội nắm lấy tay cầm cửa chưa kịp mở ra đã giật bắn người khi Cố Cao Lãng bất ngờ nhóm người tới áp sát, phủ tay mình lên tay cô, giữ chặt tay cầm lại không cho cô mở ra.
“Chủ..

chủ tịch” mặt cô liền ửng hồng, tim cô bỗng dưng đập loạn xạ, lời muốn nói không sao thốt ra được, khoảng cách thế này cũng quá gần rồi.
“Tôi chỉ muốn em đổi cách xưng hô thôi”
Hạ Nhược Hi khẽ nuốt nước bọt lúng túng.

“Tôi..”
Còn chưa kịp nói gì đôi môi cô đã bị anh phủ kín, một dòng điện không biết từ đâu đến chạy qua khiến cả người cô tê rần.
Tiêu Hùng biết điều liền gầm mặt ôm vô lăng, vờ như không tồn tại.
Hạ Nhược Hi bất giác đẩy anh ra nhưng chẳng hề hấn gì, càng chống cự anh càng siết chặt, một nụ hôn dài đầy ma lực khiến đôi mi cô không tự chủ mà rủ xuống, bất ngờ đau điếng.
“A..” Hạ Nhược Hi hét to, che nhanh khuôn miệng lại mắng.

“Cố Cao Lãng anh bị điên à?”
Cố Cao Lãng nhếch môi, đưa ngón tay lên lau nhẹ vết son.

“ Tôi nói lại lần nữa, tôi muốn em đổi cách xưng hô, em dám nói sai một lần, tôi cắn em một lần ”
“Công ty nào mà có quy định vô lý ép buộc nhân viên như vậy chứ?” Hạ Nhược Hi vừa bị cưỡng hôn lại vừa bị cắn, tức quá không nhịn được mà nói.
“Đúng là không có, nhưng em đừng quên, lời nói của tôi chính là quy định.

Có muốn thử lại không? ”
Hạ Nhược Hi liền trừng mắt nhìn anh chửi thầm “đồ quỷ ngang ngược, nụ hôn đầu của mình bị anh ta cướp mất rồi”
“Hửm..”
“Em.


biết.

rồi.

thưa.chủ.

tịch..” Hạ Nhược Hi hét to nhấn mạnh từng chữ, dù không cam tâm nhưng vẫn là không thể nói lại, vì con người này đã nói thì nhất định sẽ làm.
Cố Cao Lãng liền gục gật hài lòng thả tay ra, Hạ Nhược Hi không chậm một giây mở cửa chạy tọt ra ngoài, không thèm chào hỏi cũng không ngoảnh lại chạy thẳng một mạch vào trong.
Nhìn thấy dáng vẻ hớt ha hớt hãi của cô mà anh không nhịn được cười.
"Thấy hết không?” Cố Cao Lãng bất ngờ lên tiếng.
Tuy lời nói không rõ ràng nhưng Tiêu Hùng liền hiểu được.
“Dạ chắc là có..”
“Làm tốt lắm.

Thưởng cho anh thêm nửa tháng lương”
“Cám ơn Cố tổng”
Vừa dứt lời xe nhanh chóng lăn bánh rời đi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận