Cố Cao Lãng vừa nhận lấy thì cho ngay vào túi áo, còn chưa nói gì Hạ Nhược Hi đã vội nép về một góc, nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản là muốn làm lơ anh.
“Người gì ngang ngược thấy ớn” cô nghĩ thôi mà bực cả mình, thế mà còn phải tỏ ra vui.
Cả hai đều yên lặng chẳng ai nói năn gì, nhưng Cố Cao Lãng thì vẫn luôn nhìn chăm chú cô, anh cảm thấy khó chịu, thế mà cô lại dám ngó lơ anh, sau một lúc không nhịn được mà anh phải lên tiếng trước.
“Có một điều tôi rất thắc mắc muốn hỏi em”
Hạ Nhược Hi quay lại nhìn anh.
“Điều gì ạ?”
“ Em có thù với họ Cố hay có thù với tên tôi?”
Cô chớp chớp mắt với vẻ vô tội " tôi là có thù với anh đó" nhưng nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nào dám nói ra, còn chưa biết nói gì thì xe đã bất ngờ dừng lại.
“Cũng đúng lúc thật” Hạ Nhược Hi cười thầm, cô chỉ chỉ tay ra ngoài, không chút chần chừ mở cửa bước ra trước.
Cố Cao Lãng cũng không biểu tình gì, Tiêu Hùng vừa mở cửa ra anh cũng bước ra.
Tiêu Hùng đi phía trước, đến quầy lấy chiếc thẻ phòng.
Hạ Nhược Hi liền nghĩ bụng "người này là có gì đây, không phải bảo đi làm việc sao, sao lại đưa mình đến đây mướn phòng, không phải là muốn quy tắc ngầm đó chứ "
“ Đi thôi, em đứng đó làm gì? ” Cố Cao Lãng truyền giọng trầm lạnh lại, khiến Hạ Nhược Hi giật mình, nhanh bước theo sau anh không dám chậm trễ.
Cố Cao Lãng lấy chiếc thẻ phòng từ tay Tiêu Hùng, khẽ gật đầu thì Tiêu Hùng đã nhanh chóng rời đi.
Hạ Nhược Hi có chút căng thẳng, liền nuốt nước bọt.
“ Anh ta muốn làm gì đây trời, không phải là thật đó chứ” Cô nghĩ thầm mà rùng mình.
Cố Cao Lãng khoanh tay dựa lưng vào cửa thang máy, chăm chú nhìn cô một lúc.
“Em đang nghĩ gì đấy?”
Hạ Nhược Hi bị tiếng nói của anh làm cho giật mình.
“Dạ, đâu có” Cô nhanh chân chạy vào thang máy, yên phận trong một góc.
Tuy rất sợ, nhưng nào dám trái ý.
Nếu không muốn tiền không cánh mà bay thì phải nghe thôi.
Cố Cao Lãng ấn số tầng cần đến, lười biếng dựa vào góc đối diện, trên khóe môi còn ẩn hiện một nụ cười.
Hạ Nhược Hi có cảm giác như đang bị anh nhìn, nhưng cô lại nghĩ chắc do mình nghĩ nhiều.
“Chia tay chưa?”
“Hả?” Hạ Nhược Hi bị anh làm cho ngơ người, nói chuyện không đầu không đuôi, ai mà hiểu được chứ.
“Chủ tịch, anh đang nói chuyện với tôi đó sao?” Hạ Nhược Hi đảo mắt không dám nhìn thẳng anh nói.
“Em nghĩ sao?”
“Hức”
Cố Cao Lãng bất ngờ chóng tay áp sát lấy cô.
Hạ Nhược Hi trừng mắt đứng hình, mặt ửng hồng lên, chỉ trong tích tắc cái mặt lạnh kia đâu mất rồi, sao lại biến thành tên vô lại thế kia, một dòng suy nghĩ xẹt qua đầu, khiến cô sợ đến không dám thở.
Cố Cao Lãng cắn nhẹ cánh môi mình.
"Cái bản mặt này, thiệt là muốn cắn một cái hết biết”.
Nhưng anh biết mình phải cố nhịn, vì thời cơ chưa đến.
Nếu anh phát tiết bừa, làm cô sợ chạy mất thì anh phải làm sao.
“Chủ...!chủ tịch, anh..”
Cố Cao Lãng liền buông tay đút túi quần, ngó mắt về hướng khác, vờ như không có chuyện gì.
‘…’ Hạ Nhược Hi cảm thấy như bị anh làm cho lú lẩn.
“Ting”
Cửa thang máy mở ra , Cố Cao Lãng liền sải bước nhanh phía trước, quẹt thẻ phòng, Hạ Nhược Hi cúi đầu bước chậm theo phía sau.
Đứng trước cửa phòng, cô có chút do dự.
“Người này cũng nguy hiểm quá rồi”.
“ Nhanh lên” Giọng nói trầm ổn từ bên trong truyền ra.
“Tôi..”
“Em cứ đứng đó, thì lát nữa gặp đối tác sẽ không có hợp đồng để ký đâu ”
“Hợp đồng?” Lời vừa truyền ra, khiến Hạ Nhược Hi có chút ngơ người.
Hợp đồng và mướn phòng thì có liên quan gì nhau.
Nhớ đến cái dáng vẻ vô lại muốn nuốt chửng cô vừa nãy, làm cô sợ muốn chết, thiệt là không dám vào luôn..
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cũng không dám chậm trễ mà nhanh chân bước vào.
Thấy anh đứng trước bàn với chiếc laptop cô thở phào nhẹ nhõm, ra là cô lại nghĩ nhiều, nhưng chỉ soạn hợp đồng thôi, cần gì mà phải mướn phòng, đúng thiệt là biến thái.
Vừa ngẩng đầu lên Hạ Nhược Hi có một chút ngẩn người, khi anh để hở vài cúc áo, lộ phần ngực rắn chắc đến mê người, không thể không công nhận anh rất hấp dẫn.
“Chủ tịch! Anh muốn làm gì dạ?” Hạ Nhược Hi cắn nhẹ cánh môi dưới nhíu mày thăm dò nói.
“Em nói xem” Cố Cao Lãng nhếch mép.
Hạ Nhược Hi liền chéo tay lên trước ngực, cảm thấy như nguy hiểm trùng trùng.
“Anh không được làm bậy nha, tôi..
tôi không phải..
” Lời muốn nói ra lại ngừng.
Cố Cao Lãng nhắm mắt vuốt tóc xước về sau nghĩ: "Em đây là đang thử sức nhẫn nại của tôi sao" nhưng ngay lập tức anh liền lấy lại bình tĩnh.
“Tuy tôi rất muốn, nhưng không phải lúc này.
”
“Hả? ‘…’ ” Hạ Nhược Hi cảm thấy như mình vừa nghe nhầm điều gì đó thì phải.
“Em ở đây chờ e-mail của thư ký Phó, sửa nội dung lại giống như bản hợp đồng này, khi nào Tiêu Hùng mang đồ đến, thì em bảo anh ta đi in ra, còn em thì mang vào cho tôi, ha..
”
Cố Cao Lãng cố tình kéo dài âm cuối, nhếch mép quay lưng vào phòng tắm mà không đợi nghe câu trả lời.
Hạ Nhược Hi đứng hình, nhìn theo bóng anh khuất dạng mà rùng rợn cả người.
“ Mang..
mang cái gì cơ?” cô liền sực nhớ nói với theo, nhưng chỉ nghe đáp lại bằng tiếng nước chảy không nghe câu trả lời.
“Hôm nay chủ tịch ăn trúng cái gì mà nói chẳng đầu đuôi, thiệt là mệt não.
Haiz..” Hạ Nhược Hi lẩm bẩm thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...