Hạ Nhược Hi cảm thấy rất xấu hổ nhưng Giang tiểu Liên cứ hỏi mãi, cô cũng không thể im lặng, liền bức xúc kể hết sự tình.
“Hả..” Ả ta trừng mắt đến sắp rớt ra ngoài.
“ Cậu..
cậu tát chủ tịch sao, thôi xong rồi, chúng ta tuyệt giao đi”
“ Cậu có phải là người không thế, hắn ta sàm sỡ mình đó, hu..
hu..” Hạ Nhược Hi hét lên khóc to
Nghe được lời này cũng không ít ánh mắt rơi qua phía cô nhòm ngó với vẻ hóng hớt
Ả ta liền ôm cô phì cười.
“ Mình đùa cậu tí thôi mà, sao lại khóc rồi.
Nhưng mình cảm thấy được chủ tịch đẹp trai như thế lợi dụng một chút cũng coi là diễm phúc.
”
“ Cậu bị điên à.
Không biết kiếp trước mình đã gây ra nghiệp chướng gì mà lại xui xẻo đến như vậy, vừa bị mất bạn trai, vừa bị sàm sở vừa bị cắt thưởng, cứ nghĩ đến cảnh tượng bị hắn ta sờ ngực vuốt mông, lại còn phải nhượng bộ, thiệt là tức quá mà.” Cô vừa nói vừa khóc thúc thít, không nuốt cục tức nổi.
Giang Tiểu Liên liền ôm cô an ủi.
“Đừng khóc nữa, mình thương.
Thôi để mình đưa cậu về, nếu không mai sẽ trễ giờ làm đấy.
Đến tiền lương có khi còn không có, chứ đừng nói đến tiền thưởng”
Quan Tiêu vừa bước ra thấy hai người họ đã bắt xe ra về, liền với theo nói. “Không ăn nữa à? ”.
Nhưng hai người họ đã lên xe đi mất, hắn ta liền thở dài, chỉ có thể bảo ông chủ gói lại mang về.
Sáng hôm sau, giật mình thức dậy, đã là 7 giờ 30.
Hạ Nhược Hi liền trừng mắt hốt hoảng, ba chân bốn cẳng chạy vội vào phòng tắm, vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay quần áo, trang điểm bảy ba, rồi vội đến công ty.
Hôm qua Cố Cao Lãng đã dặn dò mai sẽ có cuộc họp sớm nhưng cô lại quên mất.
“ Con không ăn sáng sao?”
“Không ạ, con trễ rồi.
Mẹ và em ăn đi ạ”
Mẹ cô nhìn theo lắc đầu, thở dài.
“Con bé này thật là.”
“Phải nhanh chóng cho tụi nhỏ kết hôn thôi, con bé cứ long bong mãi thế này, mình thật sự không thể yên tâm được”
Bà rất sợ sức khỏe của mình sẽ không trụ được bao lâu, nên cứ luôn hối thúc cô phải kết hôn, để cô có nơi nương tựa.
Cũng bởi cuộc hôn nhân đổ vỡ từ bà, đã mang lại một tâm lý sợ hãi trong lòng Hạ Nhược Hi, bà cũng biết rõ cô vì sợ bà lo lắng nên luôn vờ như không có chuyện gì..
Nhưng cũng vui thay khi cô có ý định tiến đến hôn nhân với Tống An Kỳ.
Từ nhà đến công ty phải gần 1 giờ đồng hồ, vừa bước xuống xe cô liền chạy thụt hơi.
“Giang Tiểu Liên cậu đúng là miệng quạ”.
Hạ Nhược Hi miệng lẩm bẩm, không để ý đường xá, hớt ha hớt hãi chạy vào, bất ngờ đâm đầu vào người Cố Cao Lãng, làm rơi chiếc điện thoại trên tay anh.
Cố Cao Lãng dù đã nhìn thấy vẫn không tránh kịp.
“Thư kí Hạ, cô là đang chống đối tôi có phải không? ” Cố Cao Lãng không mặn không nhạt nói
“Tôi xin lỗi, tối qua tôi..
”
“Haiz..” Cố Cao Lãng lắc đầu thở dài
Hạ Nhược Hi chưa kịp dứt lời thì ánh mắt đã rơi trên người anh, thấy anh khom người định nhặt chiếc điện thoại dưới chân, thì Hạ Nhược Hi liền nhanh tay nhặt trước một bước.
“ Xin lỗi chủ tịch Cao”
Cô vừa ngóc đầu lên thì đỉnh đầu vô tình va vào sóng mũi Cố Cao Lãng một cái thật mạnh, ngay lập tức máu đã chảy xuống.
Cả đám liền trừng to mắt không kịp phản ứng.
“Hạ Nhược Hi ” Cố Cao Lãng giận đến khóe môi giật giật, hét to.
Hạ Nhược Hi giật bắn cả người, chỉ muốn nhặt giúp chủ tịch để chuộc lỗi, không ngờ lại gây thêm quạ còn nghiêm trọng hơn.
“ Xin lỗi, xin lỗi! Tôi thành thật xin lỗi chủ tịch Cao” Hạ Nhược Hi vừa nói vừa rút vội mấy tờ khăn giấy trong túi xách ra lau lau cho anh.
“Hạ Nhược Hi, tôi thấy cô đúng là sao quả tạ rồi đó.” Từ Na mắng lớn tiếng, rồi gấp gáp bước qua, định nắm bắt thời cơ tiếp xúc thân mật với anh thì liền bị người đàn ông đi theo chủ tịch chắn ngang.
“ Cố tổng! Anh không sao chứ? ” Tiêu Hùng trợ lý của anh lo lắng lên tiếng.
“ Không sao”
Cố Cao Lãng nhìn xuống chiếc áo sơ mi của mình bị dính chút máu, trừng mắt nhìn Hạ Nhược Hi một cái rồi nhanh chóng bước ra xe.
“ Thiệt là hả dạ” Hạ Nhược Hi nhìn theo bóng lưng anh, mà không kìm được vui, cô mím môi cười mãn nguyện.
Vừa quay người đi, thì trợ lý Tiêu Hùng bất ngờ với tay theo gọi to.
“ Thư ký Hạ..”
Hạ Nhược Hi liền xoay người lại.
“ Có chuyện gì sao trợ lý Tiêu?”
“Có chuyện này, chủ tịch bảo tôi thông báo với cô ”
Hạ Nhược Hi liền gục gật như đang lắng nghe.
“Trong buổi họp sáng nay, cô đã được chỉ định làm thư ký riêng tạm thời cho Cố tổng”
“Tôi..?” Cô chỉ tay vào chính minh hỏi.
“ Đúng vậy.
Giờ phiền cô mang theo điện thoại của Cố tổng, đi theo tôi.”
Hạ Nhược Hi bất giác nhìn vào chiếc điện thoại trong tay, đúng là của chủ tịch, cô thật sự quên mất, cô nhanh chân theo Tiêu Hùng, không dám chậm trễ.
Vừa mở cửa ghế phụ ra, còn chưa kịp ngồi vào, Cố Cao Lãng đã mở cánh cửa ghế sau.
“ Xuống đây”
“Hả?” Hạ Nhược Hi liền nhìn anh với vẻ khó hiểu.
Cô tránh anh còn không kịp, thế mà anh còn bảo cô xuống ngồi cùng, nếu không vì tính chất công việc, có cho cô cũng không thèm đi cùng đâu.
“Tôi.., tôi ngồi ở đây được rồi ạ”
“Được thôi”
Nghe được lời này, Hạ Nhược Hi liền cảm thấy vui, vừa định đặt chân ngồi vào nhưng anh làm gì cho cô toại nguyện.
“Nếu không muốn nhận lương nữa thì cứ ngồi.”
Câu sau vừa vang lên Hạ Nhược Hi không phút chậm trễ, liền chạy tọt xuống băng ghế sau, đóng sầm cửa lại, phòng má cười nịnh hót, đưa chiếc điện thoại về phía anh, ngoan ngoãn như một em mèo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...