Nghe Cố Cao Lãng nói hôm nay sẽ về, Hạ Nhược Hi cứ lóng ngóng trễ rồi mãi vẫn chưa thấy anh tới.
Vừa nhìn thấy Tiêu Hùng, cô liền bước ra với tay gọi.
" Trợ lý Tiêu"
" Có chuyện gì sao thư ký Hạ?"
" Ừm.., à.., chuyện là, ừm..
chủ tịch hôm nay không có tới cùng anh sao? Hạ Nhược Hi nói có phần lúng túng.
Tiêu Hùng liền mím môi cười.
" Chủ tịch ốm rồi, chắc hôm nay không thể tới được"
" Hả? Sao lại ốm? Hôm qua không phải vẫn bình thường sao? " Nói rồi cô liền nghĩ không lẽ hôm đó vì đưa áo cho mình, anh đi đêm lại mặc lỏng lẻo quá nên mới..
" Nếu cô lo lắng thì có thể gọi hỏi mà" Tiêu Hùng nói cười cười rồi rời đi.
" Tôi, tôi có lo lắng sao?" Hạ Nhược Hi giọng nhỏ dần nói rồi trở lại bàn làm việc.
Cầm điện thoại xoay xoay một lúc "mình là thư ký của anh ấy, quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường, nếu thật sự do mình thì.." cô tự tìm cớ cho bản thân vẫn là muốn nhắn tin hỏi xem anh ta thế nào.
(Chủ tịch không khoẻ sao ạ?)
Không chút động tĩnh, mãi đến trưa, Hạ Nhược Hi trừng to mắt khi thấy tin hồi đáp.
( Dọn đến đây chăm sóc chồng mình đi chứ.., ai muốn làm trâu làm ngựa đâu mất rồi)
" Chồng gì chứ thiệt là.." cô nghĩ mặt đỏ bừng.
" Thư ký Hạ, dạo này có Cố tổng chống lưng coi bộ thoải mái quá ha?" Từ Na truyền giọng ỏng ẹo bước tới, đặt chồng sổ sách dày cộm xuống bàn.
" Chào quản lý Từ, chị lại đùa rồi, em nào dám chứ " Hạ Nhược Hi nói đặt điện thoại xuống bàn.
( Tới không?)
Tin nhắn điện thoại lại đến.
" Hơ.." Từ Na nhìn xuống màn hình cười khinh.
" Dạo này hết chơi với người chuyển sang chơi với quỷ rồi a?"
Hạ Nhược Hi vội úp màn hình điện thoại xuống, xấu hổ tay máy móc xoa xoa gáy.
Từ Na vừa bước đi điên thoại cô liền đổ chuông, lại là quỷ hai mặt.
" Aiz.." Cô bối rối chạy vào hành lang nhà vệ sinh bắt máy nghe, vì Cố Cao Lãng nói chuyện chẳng kiêng dè, cô sợ người khác nghe thấy sẽ đồn thổi lung tung.
" Em nghe đây chủ tịch?"
" Em coi lời nói của tôi không ra gì có phải không?"
"Hả..?
" Ghi nợ một lần, bao giờ mới chịu dọn tới?"
" Hả..?"
" Cho em hạn chót trước 7 giờ tối, không tới thì biết"
Hạ Nhược Hi cảm thấy rối não, đây là tình huống gì? Lời còn chưa thốt ra đã...
Tút..
tút..
tút..
" Cái này cũng ngang ngược quá rồi, mình còn chưa nói gì hết mà.
Thiệt tình muốn mình làm osin thật sao, con người này lúc nóng lúc lạnh, lúc chính lúc tà, lúc hiền lúc ác, đúng là quỷ chứ không phải người" cô nghĩ mà rùng rợn.
Hạ Nhược Hi sau khi tan làm, vội vã bắt xe đến nhà Cố Cao Lãng
Cửa lúc này đang mở sẵn, cô nghĩ trong nhà đang có khách hay sao, anh ta bảo mình tới không biết để làm gì.
Đang suy nghĩ thất thần thì không biết Cố Cao Lãng đã ra từ lúc nào tựa người vào thành cửa nhìn cô, làm cô giật bắn cả người.
" Hức.."
" Sao lại đến tay không?"
" Hả? Anh..
có bảo em mua..
gì đâu?" Hạ Nhược Hi nói cắn cắn móng tay.
" Thế em đến sẽ định về?" Cố Cao Lãng nhếch mép nói
Hạ Nhược Hi thật sự rối não không hiểu anh nói gì hết.
" Ách xì.., vào nhà" Anh che miệng nói rồi quay người trở vào.
Giọng anh nghe có chút ngợp mũi, là do bị cảm.
“ Đúng là bệnh thật rồi, mình còn nghĩ người như anh ta sẽ không bao giờ bệnh chứ”
Hạ Nhược Hi nới lẩm bẩm gầm mặt máy móc đi theo, không biết anh dừng lại từ lúc nào liền đâm sầm vào lưng anh.
" A.." Hạ Nhược Hi xoa xoa trán.
" Chủ.."
Lời chưa kịp nói đã bị anh áp sát vào tường, cùng một ánh mắt dao găm.
" Hức.." Hạ Nhược Hi bối rối đến không dám thở, khoảng cách này cũng quá gần rồi, anh ấy thật sự rất đẹp, khiến cô không dám nhìn thẳng..
Bên ngực trái lại là một con nai nhỏ đang chạy tung tăng như muốn nhảy tọt ra ngoài.
" Dám cãi lời? Thiệt là không thể nhịn nổi mà "
" Anh..
anh..
anh lại muốn..
làm gì?" Hạ Nhược Hi khó khăn thốt ra từng chữ với đôi mắt né tránh, cảm giác như có gì đó nguy hiểm.
" Truyền bệnh"
" Hả..?"
Chiếc cằm nhỏ bất ngờ bị nâng lên, đôi môi liền bị anh phủ kín đến ngây dại.
Hoảng hồn chưa kịp đẩy ra, bàn tay anh đã vòng qua eo nhỏ, bàn tay kia dịu dàng luồn vào làn tóc đỡ lấy sau gáy cô.
Một nụ hôn mạnh mẽ, càng quấy trong khoan miệng.
Cảm giác này thật khó tả, khiến cô như bị thôi miên, đôi mi cứ thế mà rũ xuống, hai đầu lưỡi quyến luyến lấy nhau không thể chối từ.
Cố Cao Lãng bất ngờ khựng lại, áp trán mình vào trán cô, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên đôi môi bị anh làm cho sưng đỏ.
" Tôi muốn nếm thử mùi vị của em"
“Hả..?”
Còn chưa kịp hiểu vấn đề, nụ hôn bá đạo lại lên sàn không chút phòng bị, cứ thế mà hôn bế bổng vào phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...