Chọc Phải Tổng Tài Ông Chồng Bất Đắc Dĩ Là Anh Cố Ý Bẫy Em FULL
“Nhược Hi, cậu trai lúc nãy là bạn đồng nghiệp của con à?”
“Dạ phải.
Ở công ty nhờ có anh ấy và tiểu Liên giúp đỡ con rất nhiều”
“Con và An Kỳ..
thật sự kết thúc rồi sao? Nếu có thể con thử tìm hiểu với cậu Quan đi”
“Phụt..” Tô Tú Quyên vừa dứt lời Hạ Nhược Hi liền sặc suýt chết.
“Mẹ, mẹ có cần phải như vậy không? Mẹ muốn đuổi con đi như thế cơ à..? ” Cô nói rồi đặt cốc nước xuống bàn, vội ôm bình nước ra ngoài “Con đi đổi nước..”
“Con bé này thiệt là..”
Bên dưới căn - tin bệnh viện, Hạ Nhược Hi vừa đổi nước quay lại liền gặp phải Tống An Kỳ và La Ngọc Kiều đang sánh bước ở đằng xa.
Cô liền sựng bước nghĩ bụng “Hai người này thân như thế từ bao giờ vậy trời ”
Vừa quay người định tránh đi thì liền bị Tống An Kỳ gọi tên.
“Nhược Hi, em đứng lại đó”
Hạ Nhược Hi nghĩ nếu đã tránh không được thì không cần tránh nữa, vì cô bây giờ căn bản không còn sợ bị hắn mỉa mai, cô đã có Cố Cao Lãng làm tấm bình phong rồi.
“Chào anh Tống, tìm tôi có chuyện gì à?” Hạ Nhược Hi quay lại nói ánh mắt rơi trên người La Ngọc Kiều
“Em trở nên xa lạ với anh như thế, có phải vì tên đàn ông đêm qua cùng em làm chuyện xấu hổ đó hay không? Vẫn chứng nào tật nấy”
“ Anh ta là đang nói đến Cố Cao Lãng hay sao” cô nghĩ
“ Anh đang nói nhảm gì đó? Mà anh lấy tư cách gì quản chuyện của tôi ”
“Em đừng có giả vờ nữa, sáng sớm anh gọi em hắn ta đã nghe.
Còn tưởng em thanh cao gì cũng là..
”
Một cước ôm sàn.
Hạ Nhược Hi và La Ngọc KIều liền há hốc mồm.
“Cố Cao Lãng? Sao anh ta lại ở đây? Không phải bảo đi công tác rồi sao” Hạ Nhược Hi nghĩ
Vài bước đã tới.
Cố Cao Lãng hai tay đút túi quần, đạp thẳng chân lên nửa bên mặt của hắn ta, chẳng chút nương tình dù cả mặt của hắn ta đang toàn là máu.
“ Cố Cao Lãng này ghét nhất một lời phải nói lại hai lần.
Tôi đã cảnh cáo anh là cấm làm phiền đến cô ấy, anh lại dám xem lời nói tôi không ra gì” Cố Cao Lãng nghiến răng ở lời cuối làm hai trợ lý phía sau sợ đến sắp tè ra quần.
Hạ Nhược Hi và cô em họ cũng bị làm cho thót tim xanh mặt.
“Anh đừng có tưởng hung hăn là tôi sợ.
Anh có biết tôi là ai không mà dám động, tôi nhất định sẽ về nói với ba đến cào nhà anh”.
Tống An Kỳ khó khăn thốt ra từng câu, dù là đang rất sợ nhưng nghĩ với gia thế của mình Cố Cao Lãng nhất định sẽ sợ mà khúm núm.
Cố Cao Lãng liền cười lạnh
Hai trợ lý phía sau liền gầm mặt lắc đầu cười cùng một suy nghĩ “Đúng là tự chuốt nhục, chọc phải Cố nhị thiếu gia thì chết chắc rồi”
Hạ Nhược Hi nghe vậy liền hoảng hồn bước qua níu tay Cố Cao Lãng lại vì cô hiểu rõ gia thế của Tống gia, Tống An Kỳ còn là con cưng của họ, cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh.
“Chủ tịch, thả anh ta đi.
Đừng vì em mà đắc tội với Tống gia”
“Đắc tội? Em là đang đau lòng cho hắn hay là em đang lo lắng cho tôi ” Khuôn mặt Cố Cao Lãng liền biến sắc híp mắt nhìn cô nói.
“Tất nhiên là lo cho anh rồi ”
Câu trả lời dứt khoát làm anh rất hài lòng, khóe môi liền khẽ cong lên, bàn tay to với những ngón thon dài dịu dàng mơn trớn đôi môi ấy, bất ngờ nâng cầm khiến cô phải ngước lên nhìn anh.
“ Thân phận của em bây giờ đã khác, em không cần phải kiêng dè bất kỳ ai, không ai có tư cách ức hiếp em ngoài trừ Cố Cao Lãng này.
Dù trời có sập xuống vẫn còn tôi chống đỡ cho em.
Rõ chưa”
“Đây..
đây là lời tuyên bố chủ quyền bá đạo trong phim ngôn tình hay sao” Hạ Nhược Hi mơ hồ nghĩ mà cứ gục gật như bị thôi miên, không biết anh diễn quá sâu hay là thật, mà trái tim nhỏ bé trong cô lại thổn thức không ngừng, một cảm giác an toàn ấm áp đến khó tả, cảm giác tủi thân bỗng dâng trào, hai hàng nước mắt không tự chủ lăn dài theo khóe mắt.
“Tôi lại chọc giận gì em sao? ”
Thái độ liền thay đổi khiến hai trợ lý phía sau muốn ngã ngang.
Dù họ đã theo anh nhiều năm nhưng có cố gắng thế nào vẫn là không thể nhìn thấu được.
Hạ Nhược Hi thút thít lắc đầu.
Cô cũng không hiểu sao mình lại mít ướt đến như vậy.
“Hai người đủ chưa, thả tôi ra.
Có giỏi thì đừng có trốn, Tống An Kỳ này nhất định sẽ không bỏ qua đâu ” Tống An Kỳ hét to
Cố Cao Lãng liền gạt đi nước mắt trên khuôn mặt mỹ miều, ngồi xổm xuống cất đầu hắn ta lên.
“ Cố Cao Lãng này đi không đổi tên ngồi không đổi họ, muốn tính sổ thì cứ đến tìm.
Nhưng tốt nhất anh nên chuyển lời đến Tống An Lỗi, lời xin lỗi chỉ có hiệu lực trong 24 giờ ”
Tống An Kỳ liền ngu người, không biết lời đó là có ý gì.
Nhưng con người này làm cho người khác có một cảm giác sợ.
Cố Cao Lãng ném bình nước trong tay Hạ Nhược Hi về phía Phó Nhan, anh ta liền chụp lấy.
“Ách xì..”
Cố Cao Lãng liền nhếch mép, cởi chiếc khoác ngoài ra choàng lên người cô.
Hạ Nhược Hi liền nhìn anh, cô cảm nhận được sự dịu dàng trong đôi mắt ấy, chưa từng có ai đối xử với cô tốt như vậy, cảm giác như đang được nâng niu, hạnh phúc đến nỗi làm cô bối rối.
Nhưng cô liền tự trấn tỉnh mình vì không có lý do gì một người hoàn hảo như Cố Cao Lãng lại thích cô, chắc chắn là do cô đã nghĩ nhiều.
Nhưng cảm giác này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...