Một căn nhà nằm ở tầng 6 tuy không rộng lắm nhưng với ba mẹ con cô mà nói, thì đã là rất tốt.
Hạ Nhược Hi đã mua nó nhờ khoản vay hỗ trợ nhân viên của công ty, còn hơn ba năm nữa sẽ hoàn thành trả góp, thì nó sẽ hoàn toàn thuộc về gia đình cô.
" Mẹ.., con về rồi đây".
Hạ Nhược Hi vừa nói vừa thay đôi giày gót thấp ra, vừa ngước mắt lên bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
" Em về rồi" Tống An Kỳ bước tới cười nói.
Anh ta vừa định cầm chiếc túi xách giúp cô, Hạ Nhược Hi liền phớt lờ nhanh chóng kéo tay nhỏ em họ mang vali quần áo đi thẳng vào trong.
"Đây có phải là cậu Tống mà chị tôi hay nhắc đến không?" Tô Tú Lan bước vào tươi cười nói.
" Dạ chào dì, cháu là Tống An Kỳ.
Rất vui được gặp dì"
" Tú Lan tới rồi à? Chị đang lỡ tay em ngồi chơi với An Kỳ đi nhé!" Tô Tú Quyên truyền giọng từ phòng bếp ra.
" Vâng, chị cứ bận việc của chị đi".
Tô Tú Lan đáp lời truyền vào.
" Người đó là bạn trai của chị à? La Ngọc Kiều với vẻ mặt thăm dò giả vờ giúp chị sắp xếp quần áo nói.
"Không phải đâu.
Thôi em rửa tay đi rồi ra ăn cơm.
Chị ra ngoài trước."
Hạ Nhược Hi nhanh chân bước ra đi thẳng xuống phòng bếp.
"Mẹ, mẹ gọi anh ta đến làm gì thế?"
" Coi con nói chuyện kìa, từ bao giờ hai đứa đã trở nên xa cách thế?"
" Ra là anh ta vẫn chưa nói cho mẹ biết.
Xem ra cũng còn biết điều, nhưng phải nói với mẹ thế nào đây, thôi thì cứ im lặng trước đã " cô nghĩ
" À.., không phải.
Ý con là..
anh ấy rất bận, mẹ gọi tới như vậy lỡ làm chậm trễ công việc của người ta thì sao".
" Chậm trễ gì chứ, cũng cả tuần rồi còn gì.
Thôi con ra ngoài nói chuyện với nó đi".
Tô Tú Quyên nói đẩy con gái ra.
Lúc này Tô Tú Lan đã vào phòng, ngoài phòng khách chỉ còn mỗi Tống An Kỳ.
" Anh ra đây, tôi có chuyện muốn nói" Hạ Nhược Hi lạnh nhạt đi tới, vòng qua người anh ta nói.
Tống An Kỳ liền mỉm cười bước theo sau cô ra ban công bên ngoài khu chung cư.
" Nhược Hi, anh nhớ em quá!" Anh ta vòng tay định ôm cô, Hạ Nhược Hi nhanh chân né sang một bên.
" Anh đừng quên, chúng ta đã chia tay rồi.
Tôi và anh căn bản cũng không là gì của nhau.
Tôi rất cám ơn khi anh đã không nói cho mẹ tôi biết vào lúc này, nhưng tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để giải thích, sau này anh cũng không cần diễn nữa, về đi".
Hạ Nhược Hi lạnh nhạt nói.
" Hạ Nhược Hi, em cũng đừng quên.
Lời chia tay chỉ đơn phương nằm ở phía em, anh chưa bao giờ đồng ý.
Vừa rồi mẹ em đã đề cập đến chuyện kết hôn giữa anh và em.
Nên em cũng không cần phải giả vờ nữa đâu.
Em và tên đàn ông đó vốn không có chuyện sắp kết hôn gì hết.
Anh cũng sẽ không chấp nhặt chuyện em ra ngoài ăn vụng.
Em biết điều thì ngoan ngoãn mà quay về với anh, nếu không muốn chọc giận mẹ em" Tống An Kỳ nói một cách tự tin.
Hạ Nhược Hi liền hừ lạnh, bị nói trúng tim đen cô có chút nghẹn họng, nhưng thật sự không thể nhịn nổi khi hắn ta tỏ ra cao thượng, vừa đánh trống vừa la làng.
Kiểu như hắn ta hoàn toàn vô tội trong chuyện này, lỗi đều là nằm ở cô.
" Tôi mới không thèm quay lại với anh đó.
Tôi muốn ngủ với ai kết hôn với ai còn chưa tới lượt anh quản đâu, anh chỉ cần hiểu rõ một điều, người đó chắc chắn không phải là anh, một tên đàn ông tồi." Nói rồi cô liền quay lưng bước vào.
Tống An Kỳ liền nổi thú tính kéo tay cô trở lại giở trò chiếm tiện nghi từ cô.
" Á.., Tống An Kỳ tên khốn kiếp" Hạ Nhược Hi tránh né hét to, nhưng lực tay cô quá yếu, hoàn toàn không đả động được hắn.
La Ngọc Kiều phía sau bức tường mỉm cười xấu xa, nhanh chân trở vào trong vờ như không biết gì hết mặc cho chị họ mình bất lực la hét..
"Á.., bỏ tôi ra".
Một chiếc cặp táp bất ngờ bay thẳng vào đầu khiến hắn ta chao đảo.
" Bỏ chị tôi ra" Hạ Chí Thành xông tới kéo tay chị mình ra phía sau.
" Ai.." Tống An Kỳ hét to.
"Chí Thành?" Hạ Nhược Hi thở hỗn hển nói không ra hơi.
" Chị không sao chứ, để em đưa chị đến bệnh viện"
Hạ Nhược Hi cố gắng níu tay em trai lại.
" Chị không sao"
Tống An Kỳ vừa hoàn hồn thấy Hạ Nhược Hi như thế liền sợ hãi.
" Nhược Hi, anh xin lỗi.
Anh có hơi lỗ mãng.
Chí Thành em đừng hiểu lầm, anh cũng vì quá yêu chị em nên.."
" Tôi không hiểu lầm.
Anh đừng có mà diện cớ.
Dù anh có yêu chị tôi đến đâu, anh cũng không được làm như thế khi chưa có sự đồng ý của chị ấy".
" Không phải đâu.
Anh.."
" Thôi đi Chí Thành đừng làm lớn chuyện, chúng ta vào nhà đi."
Tống An Kỳ còn chưa kịp nói thêm, Hạ Nhược Hi đã chen lời kéo tay em trai đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...