Trần Thanh Thanh có nguyên tắc của mình, chuyện hôm qua Lam Hinh Nhã làm, đã động đến giới hạn cuối cùng của cô.
Sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô ta như thế được?
"Trần Thanh Thanh, cậu đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Hinh Nhã tự mình tới đây xin lỗi là đã quá nể mặt cậu rồi!"
Tư Đồ Phong cảm thấy Trần Thanh Thanh quá không thể nói lý!
Cơ hội giảng hòa tốt như vậy lại không muốn? Chẳng lẽ muốn chờ đến khi người Lam gia tới động thủ với cô?
"Tôi đã nói là tôi không cần, bảo cậu ta cút đi! Đừng làm phiền lão nương có được không?"
"Anh Phong, bỏ đi, em vẫn nên đi thôi!" Lam Hinh Nhã ủy khuất rơi nước mắt.
Cơ hội giảng hòa tốt như vậy, sao Tư Đồ Phong có thể bỏ qua?
"Trần Thanh Thanh, tôi khuyên cậu lần cuối, mau tha thứ cho Hinh Nhã."
Sau đó nếu cô không đồng ý, anh sẽ lại uy hiếp cô, ban lệnh cấm cửa hàng chạy vặt nhỏ của cô sao?
Trần Thanh Thanh không tin bản thân không có cách trị anh!
Đúng lúc này, Trương Phương Phương cầm hai phần bữa sáng đi đến.
"Thanh Thanh, mình mua bữa sáng cho cậu, sữa đậu nành cùng bánh bao thịt."
Phương Phương, cậu tới thật đúng lúc!
"Mình không ăn bánh bao thịt, để lại cho mình hai phần sữa đậu nành này là được, cậu mau về chỗ đi, ở đây mình còn vài việc cần xử lý."
Thời điểm Trương Phương Phương bước vào đã cảm thấy không khí trong lớp có chút gì đó không đúng, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Đưa hai ly sữa đậu nành cho cô xong liền trở về chỗ ngồi của mình.
"Trần Thanh Thanh, hoàn cảnh này cậu còn có tâm tư uống sữa?" Tư Đồ Phong trừng mắt nói.
Trần Thanh Thanh trả lời: "Sữa đậu nành này không phải để cho tôi uống, mà là ——"
Dứt lời, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tư Đồ Phong cùng Lam Hinh Nhã bị tát sữa lên đầy mặt...
Chờ đến khi bọn họ lau mặt mở to mắt, trong lớp học đã sớm không thấy bóng dáng Trần Thanh Thanh đâu.
Sau đó, toàn bộ lớp học đều là tiếng rống giận của Tư Đồ Phong: "Nha đầu thối! Cậu lại muốn tìm chết!"
Con mẹ nó.
Hiếm khi anh có lòng tốt, muốn làm người giảng hòa, lại bị nha đầu không biết tốt xấu kia tát hết sữa đậu nành lên mặt.
Quả thực tức đến điên luôn rồi!
"Trương Phương Phương, tôi cảnh cáo cậu, sau này nếu còn dám mua sữa đậu nành cho nha đầu chết tiệt kia, cậu nhất định sẽ chết."
Trương Phương Phương bị dọa lập tức úp mặt xuống bàn rưng rưng nước mắt ——
Tư Đồ Phong: "..." Nếu ngồi cùng bàn với anh cũng là một người dễ bắt nạt như vậy thì tốt rồi.
Trần Thanh Thanh một đường chạy về ký túc xá, nghĩ dù sao sáng nay cũng không có tiết của "bà phù thủy", liền nhắn tin để Trương Phương Phương tìm một lý do xin nghỉ hộ cô.
Mở máy tính ra đăng nhập Weibo, nhìn số lượng fans, lập tức trợn mắt há hốc mồm!
Mới ngắn ngủi có một đêm, cô cư nhiên đã có đến mấy vạn fans.
Hiệu suất này không khỏi có chút nhanh đi?
Cô tiếp tục kéo xuống dưới, vậy mà có hẳn hơn một ngàn bình luận.
"Trời ạ! Tuyệt thế mỹ nữ!"
"Mỹ nữ, cầu số điện thoại!"
"Mỹ nữ, tiểu gia muốn bao nuôi em, tùy em ra giá ——"
Trần Thanh Thanh: "..." Bao nuôi cáo con khỉ a!
Sau đó cô lại phát hiện tài khoản nói là muốn bao nuôi cô kia đã phát cho cô một ngàn bao lì xì lớn ——
Ngọa tào!
Địa chủ cầu bao nuôi!
Trần Thanh Thanh đã tìm hiểu qua, fan trên Weibo tặng bao lì xì, cô có thể chia đôi với Weibo.
Cơ hồ đều là yêu cầu "tiếp tục đăng ảnh lên" lung tung.
Mới qua một đêm, cô đã kiếm được gần tám trăm đồng, nếu tiếp tục như vậy, rất nhanh cô sẽ phát tài rồi.
Sau đó, cô mở tin nhắn Weibo ra.
Làm lơ mấy tin nhắn nói muốn bao nuôi cô, click mở một tin nhắn từ người có tên tài khoản là "Nam Thành Tích Hẻm".
Nội dung là:
【Thanh Thần, ngày ấy từ biệt, vô cùng nhớ thương, có thể gặp nhau lần nữa hay không?】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...