Sáng sớm, Dạ Huyền một mình đến núi Vân Mộng bái tế Dung Hoàng Hậu. Cùng đi với hắn chỉ có hơn mười thị vệ. Lúc đoàn người sắp khởi hành, Tâm Liên của Mai Hoa Điện đột ngột tìm đến. Nàng đầu tiên hành lễ với Dạ Huyền, sau đó mới cười nói:
- Nương nương biết hôm nay điện hạ đến núi Vân Mộng nên bảo nô tỳ mang ít đồ lễ qua đây. Nương nương vốn muốn tự mình đến thăm Dung Hoàng Hậu nhưng sức khỏe không cho phép, chỉ đành nhờ cậy điện hạ thay nương nương thấp thêm một nén hương.
Dạ Huyền dùng ánh mắt ra hiệu, Lưu Phi lập tức tiến lên nhận lấy đồ trong tay Tâm Liên. Dạ Huyền vuốt thẳng tay áo, chậm rãi nói:
- Vất vả Liên cô cô đi một chuyến. Thay ta chuyển lời đa tạ đến Quý Phi.
Tâm Liên khom người, dịu giọng đáp:
- Nô tỳ tuân lệnh. Trời cũng không sớm nữa, điện hạ lên đường bình an.
Dạ Huyền gật đầu, ung dung rời khỏi cửa cung. Ở một góc khác, thái giám cận thân của Dạ Hiên là Lý Trình vẫn đang lặng lẽ quan sát đoàn người của Dạ Huyền. Đợi người đi khuất mới lạnh lùng nói với tên thuộc hạ bên cạnh:
- Hành sự cho cẩn thận vào, đừng để điện hạ thất vọng.
Tên thuộc hạ chấp tay, đáp:
- Công công yên tâm, thuộc hạ sẽ để hắn có đi không về.
Lý Trình gật đầu, dứt khoát rời đi.
Đường lên núi Vân Mộng xưa nay rất vắng vẻ, buổi sáng mờ sương càng thêm âm u lạnh lẽo. Dạ Huyền nhắm mắt dưỡng thần, mỗi năm đều qua một lần nên đã thành thói quen. Lưu Phi tay đặt trên chuôi đao, ánh mắt cảnh giác dò xét tứ phương.
Cây cối hai bên rậm rạp đột nhiên xuất hiện một nhóm hắc y nhân có đến hơn bốn mươi người. Lưu Phi rút đao, lớn tiếng quát:
- Có mai phục, mau bảo vệ điện hạ.
Hộ vệ hai bên đồng loạt rút vũ khí, cho dù nhân số ít ỏi nhưng rất bình tĩnh ứng phó. Dạ Huyền mở mắt, bên ngoài vang lên tiếng dao kiếm va vào nhau kịch liệt. Hắn vén màn xe ngựa, cười lạnh:
- Bắt sống.
Đám hộ vệ nghe lệnh, lúc xuống tay đều đặc biệt tránh các nơi yếu hại. Hắc y nhân người đông thế mạnh cũng không phải là đối thủ của bọn họ, rất nhanh đã bị bắt giữ toàn bộ.
Dạ Huyền đợi bên ngoài ngừng chém giết mới chậm rãi bước xuống. Hắn gọi một tên thuộc hạ đến, cất giọng phân phó:
- Ngươi đem tin tức ta bị hành thích về cung, sau đó mang đám người này nhốt vào đại lao chờ phụ hoàng định đoạt.
Tên thuộc hạ chấp tay, cung kính đáp:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Lưu Phi đứng phía sau khẽ gật đầu, hai người cứ thế trao đổi bằng ánh mắt. Đám thích khách vốn muốn tự sát nhưng bị phát hiện, giờ phút này chẳng khác nào cá nằm trên thớt. Lưu Phi đợi bọn chúng bị áp giải đi rồi, mới bước lên chấp tay nói:
- Điện hạ, chúng ta có lên đường tiếp không?
Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn trời, nhàn nhạt nói:
- Ta bị thương rồi, không đi được nữa.
Lưu Phi kinh ngạc nhìn Dạ Huyền, hắn không nói gì nữa mà quay trở lại xe ngựa.
Chuyện Dạ Huyền bị hành thích khiến Hoàng Đế nổi trận lôi đình. Ra lệnh cho Hình Bộ nội trong một đêm phải điều tra cho rõ. Nhưng đám thích khách vừa vào đại lao chưa đến nửa ngày thì đồng loạt chết vì trúng độc. Hoàng Đế cầm tấu sớ trên bàn, ném thẳng vào Hình Bộ Thượng Thư Tào Cát, gầm lên:
- Đáng chết, khanh dám đem tấu chương như vậy dâng lên. Là không cần cái mũ quan nữa rồi phải không?
Tào Cát sợ đến mặt mày trắng bệch, run rẩy quỳ xuống:
- Bệ hạ bớt giận, thần vẫn đang cho người điều tra. Nhất định sẽ tìm ra chủ mưu trong chuyện này.
Hoàng Đế chỉ tay vào ông ta, quát lớn:
- Người đã chết rồi khanh đi đâu mà tra.
Tào Cát im lặng, không dám ngẩng đầu lên. Ninh Phúc Hải nhìn ông ta bị dọa đến run rẩy, lắc đầu:
- Bệ Hạ, nô tài vừa nhận được tin báo. Nhị Hoàng Tử bị thương nặng hiện giờ đang trên đường hồi cung.
Hoàng Đế sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
- Dáng chức Thượng Thư của Tào Cát chờ điều tra, tạm thời để Cố Khải thay thế. Ngươi mang theo thái y đi đón người, có tin gì thì báo cho trẫm.
- Nô tài tuân chỉ.
Tào Cát uất ức dập đầu, sự việc lần này quá kỳ lạ. Ông ta vốn tưởng có thể lấy công chuộc tội tự mình rửa oan, nhưng Hoàng Đế thủ đoạn quyết tuyệt không cho hắn có cơ hội chuyển mình. Xem như là uổng phí Tướng Gia nhiều năm bồi dưỡng.
Trong Thanh Loan Điện, Khương Hậu sau khi nghe được tình hình ở núi Vân Mộng đã tức đến nghiến răng:
- Cái lũ ăn hại này, đã không thể giết được Dạ Huyền còn liên lụy đến Hiên Nhi. Gần đây nó liên tục làm sai, đã khiến bệ hạ bất mãn. Nếu thêm chuyện lần này, địa vị Thái Tử khó mà giữ được.
Cát Chi đứng hầu bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
- Nương nương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Khương Hậu nhíu mày, âm thầm tìm đối sách. Im lặng một lúc lâu nàng ta mới lên tiếng hỏi:
- Ta bảo ngươi trông chừng động tĩnh bên phía Mai Hoa Điện, có tin tức gì không?
Cát Chi cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
- Miệng bọn nô tài bên đó rất cứng. Chỉ nói Quý Phi bệnh cũ tái phát, đã đóng cửa điện nhiều ngày.
- Nàng ta mọi năm cũng không yếu ớt như vậy.
Cát Chi ngẫm lại cũng thấy có điểm đáng ngờ, nhưng nàng ta không hiểu chuyện này với chuyện nhị điện hạ bị hành thích có liên quan gì. Khương Hậu cũng không để nàng ta thắc mắc quá lâu, gọi nàng ta ghé tai lại nói gì đó. Cát Chi càng nghe hai mắt sáng lên, đắc ý đáp:
- Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ không làm nương nương thất vọng.
Khương Hậu gật đầu hài lòng, nhếch môi cười nhạt.
Dạ Huyền hồi cung, ngoại trừ Hoàng Đế thì không tiếp ai khác. Tào Cát bị giáng chức, Cố Khải thay ông ta điều tra án nhưng lại chậm chạp không có manh mối. Dạ Huyền ngược lại không hề gấp gáp. Hôm nay bạn già của hắn là Thượng Lâm Uyên đến thăm, thấy hắn cả người lành lặn thì cười nói:
- Ta còn thắc mắc sao ngài có thể bị thương, hóa ra là giả vờ.
Dạ Huyền lạnh nhạt nhìn hắn, không hề lên tiếng. Thượng Lâm Uyên đã quen với việc mình nói mình nghe, không hề cảm thấy kỳ lạ.
- Ngài vì một lũ ruồi nhặng mà bỏ cả việc tế bái Dung Hoàng Hậu, đúng là lạ.
Dạ Huyền không ngẩng đầu, lạnh lùng đáp:
- Mẫu hậu không muốn nhìn bộ dạng nhuốm máu của ta đâu. Sẽ làm người lo lắng.
- Vậy nên ngài trước xuống núi, sau đó sai thuộc hạ lên núi tàn sát toàn bộ người của Dạ Hiên? Sát nghiệp nặng nề, sẽ gặp báo ứng đấy.
- Ta không giết chúng thì chúng sẽ giết ta. So với bị sát hại, ta thà gánh sát nghiệp.
Thượng Lâm Uyên lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Lần này chặt đứt cánh tay của Thừa Tướng, đối với ngài đúng là việc đáng mừng.
Dạ Huyền nhếch môi không đáp. So với thế lực hiện giờ của lão, chỉ một Tào Cát thì tính là gì? Hắn loại bỏ Tào Cát không phải vì kiềm chế Thừa Tướng, mà là dọn đường cho kế hoạch tương lai.
Dạ Huyền nhìn Lưu Phi, cất giọng trầm trầm.
- Thu lưới.
Lưu Phi đáp một câu, sau đó ra ngoài phân phó thuộc hạ. Thượng Lâm Uyên chờ Lưu Phi đi khỏi mới hướng Dạ Huyền cười đắc ý:
- Ta đã thay ngài báo với Quận Chúa chuyện ngài bị thương ở núi Vân Mộng. Không cần cảm ơn.
Gương mặt Dạ Huyền tối lại, hận không thể đánh chết tên khốn trước mặt. Nàng ghét nhất là ai đó gạt nàng, vậy mà tên này còn đào hố cho hắn. Dạ Huyền nghiến răng, cất giọng cảnh cáo:
- Nếu nàng ấy không gặp ta nữa, ta sẽ khiến Điện Tử Thần sáng nhất hoàng cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...