Buổi tối, Tần Dao cùng Lan Ly ngồi bên dòng suối đốt lửa nướng thịt.
Lúc ngẩng đầu nhìn trời, Lan Ly đột nhiên thắc mắc:
- Này, hiện tại đã vào đông rồi, sao người nhà cô vẫn chưa mang y phục mới đến vậy?
Tần Dao lắc đầu, nàng làm sao mà biết được chứ.
Gần đó có tiếng bước chân, hai cô gái tò mò quay đầu lại.
Thượng Lâm Uyên mỉm cười nhìn họ, cất tiếng giải đáp thắc mắc của Lan Ly:
- Năm nay không gửi đến nữa?
- Tại sao?
Cả hai cô gái đồng thanh hỏi.
Thượng Lâm Uyên nhìn trời, khẽ thở dài:
- Độc của quận chúa đã trị khỏi, cuối tháng này sẽ có người đến đón cô ấy hồi kinh.
- Ta không đi...
Tần Dao thẳng thắn từ chối, cô đã quen với nơi này rồi.
Hơn nữa dù đã trị khỏi, đầu óc cô cũng trống rỗng chẳng còn chút ký ức nào.
Cô có trở về cũng không nhận ra ai.
Thượng Lâm Uyên chấp tay ra sau, nhìn Tần Dao nói bằng giọng bình thản:
- Quận chúa, phụ mẫu cô và những người yêu thương cô đều chờ ở kinh thành.
Cho dù cô không nhớ họ nhưng họ rất nhớ cô.
Tần Dao cúi đầu, có chút tủi thân đáp:
- Nhưng ta không quen ai cả, sẽ chán lắm.
Ta thích ở đây hơn, còn có A Ly và người trong thôn bầu bạn.
- Cô quay về, tự nhiên sẽ có bạn chơi cùng thôi.
Lan Ly không vui, nàng ôm lấy Tần Dao kháng nghị:
- Không muốn, ngài nhớ nhà thì về một mình đi, Tần Dao phải ở đây với ta.
Thượng Lâm Uyên nhíu mày, giọng nói trở nên nghiêm nghị:
- A Ly, không được càn rỡ.
- Ta cứ không cho nàng ấy đi...
Lan Ly ngang bướng trừng mắt với Thượng Lâm Uyên.
Hắn bất lực nói:
- Ta hỏi nàng, nếu bây giờ bắt nàng rời xa phụ thân nàng đến một nơi khác, nàng sẽ thế nào?
- Ta đương nhiên không đồng ý rồi.
- Đúng vậy, nếu không phải bất đắc dĩ, ai sẽ nỡ rời xa gia đình mình chứ.
Phụ mẫu Tần Dao cũng vậy, họ ngày đêm luôn nhớ đến nàng.
Tần Dao mím môi, buồn bã nắm tay Lan Ly:
- A Ly, nếu ta đi nhất định sẽ nhớ cô lắm.
- Vậy thì đừng đi...
Lan Ly cảm thấy hiện tại rất tốt, sao lại phải quay về nơi mình không quen thuộc.
Nhưng Tần Dao lại lắc đầu, rầu rĩ đáp:
- Không được, có lẽ giống như Thượng Lâm Uyên nói, phụ mẫu ta vẫn đang đợi ta.
Tuy ta không nhớ họ, nhưng ta biết chắc chắn họ rất yêu thương ta.
Giống như cốc chủ yêu thương cô vậy.
- Vậy cô về một thời gian, bao giờ chán thì quay trở lại nhé.
Tần Dao gật đầu, cười đáp:
- Được, ta nhất định sẽ trở lại.
Thượng Lâm Uyên sờ mũi, đây rõ ràng là hứa hẹn xa vời.
Dựa vào tính cách những năm gần đây của Dạ Huyền, hắn nhất định sẽ không để Tần Dao rời hắn nửa bước.
Mùa đông phương Bắc thường rất lạnh, cả ba người chỉ trò chuyện một lúc thì rời đi.
Đợi bọn họ đi khỏi, một bóng đen từ trong rừng cây bên cạnh mới chận rãi bước ra.
Hắn hướng về phía xa, kêu lên hai tiếng chim đỗ quyên rồi biến mất.
Mỗi tháng một lần, phía dưới thị trấn sẽ có chợ phiên.
bá tánh ở các vùng lân cận mang theo rất nhiều hàng hoá đến buôn bán vô cùng huyên náo.
Tần Dao cùng Lan Ly mang thuốc xuống núi để đổi thức ăn và một ít vật dụng.
Khi cả hai vừa dựng quầy hàng, đã có hai người đàn ông lạ mặt đến hỏi mua thuốc.
Lan Ly đưa cho hắn một ít thảo dược trị thương, mỉm cười:
- Hai lượng bạc.
Một trong hai tên nhíu mày, cất giọng lạnh lẽo:
- Vừa rồi ta thấy cô nương dùng thuốc đổi lấy một gánh rau không đáng mấy đồng, sao đến bọn ta lại lấy hai lượng bạc.
Lan Ly phủi tay, thản nhiên đáp:
- Ở đây lương thực đắc hơn ngân lượng.
Nếu ngươi có một gánh rau như bà ấy thì hẳn nói.
Mua không? Nếu không thì đi chỗ khác.
- Cô...
Tên đàn ông tức giận, định xông lên nhưng lại bị đồng bọn ngăn cản:
- Được rồi, tôi lấy chỗ thuốc này.
Hắn rút hầu bao đưa Lan Ly hai lượng bạc, sau đó kéo tên kia rời đi.
Lan Ly tung bạc trắng trong tay, bĩu môi:
- Hừ, một bọn xấu xa chỉ biết bắt nạt dân chúng.
Đáng đời...
Tần Dao nhìn theo bóng họ, nhíu mày hỏi:
- Cô biết bọn họ là ai sao?
Lan Ly nhét bạc vào thắt lưng, cười đáp:
- Biết chứ, bọn họ đeo lệnh bài của Lâu Nguyệt Cung mà.
- Đó là chỗ nào?
Lan Ly sắp xếp lại thuốc trên bàn, cất giọng hờ hững:
- Là ma giáo giang hồ.
Cô đó, đừng trêu chọc vào họ tránh rắc rối.
Tần Dao gật gù, tiếp tục bán thuốc.
Chiều tối, Tần Dao và Lan Ly lại theo đường cũ trở về.
Hôm nay xem như thu hoạch không tệ.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện rôm rả.
Đột nhiên Lan Ly kéo lấy Tần Dao, sắc mặt trở nên thận trọng.
- Này, tìm một nơi trốn vào đi.
Tần Dao còn chưa kịp hiểu chuyện gì.
Từ trên sườn núi xuất hiện một đàn sói hung tợn.
Cô hoảng sợ, kéo lấy Lan Ly.
- Ngơ ngác gì chứ, còn không nhanh chạy đi.
Lan Ly không nhúc nhích, cất giọng vô cảm:
- Đã đến rồi còn không hiện thân đi.
Một bóng đen từ một góc rừng đi ra, hắn hướng Lan Ly cất giọng lạnh lẽo:
- Cung chủ của chúng tôi có lời mời.
Mong cô nương theo chúng tôi một chuyến.
Lan Ly kéo Tần Dao ra sau lưng mình, nói bằng giọng bình tĩnh:
- Bằng hữu của ta chỉ là nữ nhân yếu đuối, ngài không cần dọa nàng ấy.
Người áo đen huýt sáo, đám sói lập tức quay đầu rời đi.
Tần Dao ở phía sau Lan Ly, bắt đầu mang thuốc bột trong tay âm thầm rải xuống đất.
Tên áo đen không phát hiện hành động của cô, chậm rãi tiến lại:
- Cô nương, hiện tại có thể theo ta rồi chứ?
Lan Ly nhếch môi, hừ lạnh:
- Ai muốn theo ngươi chứ.
Nói rồi, cô ném một nắm bột vào tên áo đen.
Tần Dao châm lửa rồi cả hai nhanh chóng bịt chặt mũi bỏ chạy.
Tên áo đen định đuổi theo, nhưng tay chân nhanh chóng mềm nhũn.
Hắn huýt sao, đám sói lập tức lao lên.
Tần Dao và Lan Ly liều mạng bỏ chạy về hướng bẫy thú mà mình bố trí.
Chỉ là trời quá tối nên Tần Dao bất cẩn vấp phải rễ cây ngã ra đất.
Lan Ly hốt hoảng chạy đến đỡ cô.
- Có sao không?
Tần Dao nhíu mày, cổ chân có lẽ đã bị trật.
Cô đẩy Lan Ly ra, bình tĩnh nói:
- Mục tiêu của chúng là cô.
Ta hiện tại không thể cử động, cô mặc kệ ta chạy nhanh đi.
- Nói nhảm gì thế, muốn chạy thì cùng chạy.
Tần Dao nhìn đàn sói đang đến gần, cô nén đau định đứng lên.
Nhưng vô ích, tổn thương ở chân quá nặng.
Con sói đầu đàn hướng về phía Tần Dao xông đến, cô theo phản xạ đẩy Lan Ly ra giơ tay lên che chắn.
Nhưng cơn đau trong tưởng tượng không hề xảy ra.
Tần Dao hạ tay xuống, cảnh tượng trước mắt khiến cô cứng đờ.
Một mũi tên không biết từ đâu xuyên thẳng qua cổ họng của con sói, máu vấy bẩn lên y phục của cô.
Lan Ly là người đầu tiên định thần, nàng quay đầu nhìn về phía mũi tên lao đến.
Dạ Huyền biểu cảm lạnh băng, hắn không nhìn Lan Ly mà xuống ngựa đi về phía Tần Dao.
Mắt thấy một nam nhân xa lạ đang nắm lấy cổ chân mình, Tần Dao nhất thời tỉnh táo đẩy hắn ra:
- Ngươi...!ngươi là ai..?
Cô vẫn còn sợ, nói năng không được lưu loát.
Dạ Huyền mặc kệ kháng cự của Tần Dao cúi người bế cô lên:
- Yên lặng, nếu không ta sẽ ném nàng cho chúng.
Đàn sói vẫn ở đó, chỉ là chúng kiêng dè không dám tiến lên.
Tần Dao úp mặt vào ngực Dạ Huyền, ngoan ngoãn không dám động đậy nữa.
Có tiếng huýt sáo, đàn sói lập tức quay đầu bỏ chạy.
Lan Ly lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến đến lo lắng hỏi Tần Dao:
- Cô sao rồi?
Tần Dao lắc đầu, cười trấn an nàng:
- Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.
Rõ ràng lời này khiến Dạ Huyền không bằng lòng.
Hắn lạnh lùng liếc Lan Ly rồi bế Tần Dao lên ngựa.
Lan Ly đi theo phía sau hắn, tò mò hỏi:
- Tráng sĩ, có phải huynh quen biết Tần Dao không?
Dạ Huyền không trả lời, chỉ chậm rãi dắt ngựa men theo đường mòn lên núi.
Lan Ly nhún vai, cũng không hỏi nữa mà theo sau hai người.
Tần Dao đến thở mạnh cũng không dám, nhỏ giọng gọi:
- Này, A Ly...!cô có biết hắn là ai không?
Lan Ly lắc đầu, đến Tần Dao còn không biết sao nàng có thể biết được.
Nhưng khí tức đáng sợ thế này, chắc chắn là một người lợi hại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...