Dạ Hiên lại uống say, Tần Ninh vì lo hắn nhiễm phong hàn nên mới nấu canh giải rượu mang sang.
Từ khi gả cho hắn, số lần cả hai gặp mặt không nhiều.
Tần Ninh cũng đã cam chịu số phận, ai bảo bản thân nàng ta cứ muốn bám cành cao, đây chính là tự làm tự chịu.
Tần Ninh bước vào trong phòng, nhìn thấy Dạ Hiên gục trên bàn thì chậm rãi bước tới:
- Điện hạ, thiếp mang canh giải rượu đến cho chàng.
Chàng đừng uống nữa.
Dạ Hiên ngẩng lên, ánh mắt mơ màng không nhìn rõ phương hướng.
- Dao Dao, nàng đến gặp ta rồi sao?
Tần Ninh sững sờ, trái tim đau đớn như vừa bị ai đó hung hăng đâm một nhát.
Nàng ta lùi lại, lời nói ra không giấu nổi sự đố kỵ:
- Thiếp không phải Tần Dao.
Điện hạ, chàng tỉnh táo lại đi.
Dạ Hiên bị nàng ta ôm bả vải lắc điên cuồng, đầu óc vì vậy cũng thanh tỉnh đôi chút.
Nhìn vẻ mặt đau thương oán hận của Tần Ninh, Dạ Hiên chỉ nhếch môi cười nhạt:
- Nàng ghét ta, vì ta đối xử lạnh nhạt với nàng.
Ta có nỗi khổ của mình, ta không thể giống như Dạ Huyền không màng hậu quả được.
Dao Dao, rồi nàng sẽ hiểu.
Tần Ninh chết lặng, để mặc Dạ Hiên ôm nàng ta vào lòng.
Bây giờ thì đã hiểu rồi, người mà hắn để ý chính là Tần Dao.
Vậy còn "Lan Nhi" nào đó.
Hừ, chắc cũng là một nạn nhân xấu số bị hắn lừa gạt mà thôi.
Tần Ninh muốn đẩy hắn ra, nhưng nàng ta càng vùng vẫy thì Dạ Hiên càng siết chặt.
Hắn bây giờ không còn dáng vẻ tao nhã ngày thường, mà là một con mãnh thú giơ nanh vuốt sắc bén vồ lấy Tần Ninh.
Y phục của nàng ta bị Dạ Hiên xé nát, trong phòng hiện giờ là tiếng nức nở đứt quãng xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề.
Nam nữ hoan ái vốn là điều tốt đẹp, nhưng nó chỉ đúng khi có sự tôn trọng và yêu thương.
Còn ngay lúc này đây, Tần Ninh chỉ cảm nhận được sự dày vò đau đớn cả về tinh thần lẫn thể xác.
Dạ Hiên mặc dù đang triền miên âu yếm với nàng ta, nhưng trên môi lại không ngừng gọi tên người khác.
Đây chẳng khác nào một cú tát giúp nàng ta tỉnh ra, rằng bản thân chỉ đang cố trộm đi thứ không thuộc về mình.
Trong màn đêm, ánh mắt của Tần Ninh dần trở nên hung ác.
Nếu Dạ Hiên đã vô tình, thì đừng trách nàng ta bất nghĩa.
Đêm dài lê thê, Dạ Hiên sau khi thỏa mãn thì gục trên người Tần Ninh nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tần Ninh đẩy hắn ra, bộ dạng chật vật rời khỏi căn phòng.
Lúc bước ra, lại không khéo gặp được Tiêu Ngọc Dung.
Nhìn những dấu vết ái muội trên người Tần Ninh, Tiêu Ngọc Dung bất giác cười lạnh:
- Thật đáng thương, xem ra Dạ Hiên cũng không phải loại người biết thương hương tiếc ngọc.
Tần Ninh lấy lại biểu cảm thường ngày, gằn giọng:
- Vương phi cũng đừng quá đắc ý.
Cho dù thiếp có đáng thương hơn nữa cũng không bằng vương phi.
Ít ra điện hạ còn động vào ta, còn vương phi dù đã thành thân một thời gian mà thủ cung sa vẫn còn.
Đó mới thật sự là đáng thương.
Tiêu Ngọc Dung nhíu mày, không chút do dự tát Tần Ninh một bạt tay.
Nàng ta bị đánh bất ngờ, nhất thời đứng không vững mà ngã ngồi xuống đất.
Tiêu Ngọc Dung từ trên cao hung ác trừng nàng ta, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta khuyên ngươi nên nhìn rõ thân phận mình, đừng có hỗn xược ở đây.
Nếu muốn bảo mệnh, thì tránh xa chàng ấy ra một chút.
Nếu không...
Tiêu Ngọc Dung không nói hết, nhưng ai nghe cũng sẽ hiểu.
Hai nô tỳ hầu hạ Tần Ninh nhìn thấy cảnh này cũng không dám tiến lên, chỉ biết co ro quỳ một góc.
Tần Ninh ôm một bên má bỏng rát, cười lạnh:
- Vương phi dạy bảo, phận thiếp thất ta nào dám không nghe.
Nhưng Vương Phủ này vẫn là vương gia làm chủ.
Nếu chàng ấy muốn ta làm tròn bổn phận, ta chỉ có thể khiến vương phi thất vọng rồi.
Tiêu Ngọc Dung cúi xuống, vươn tay nắm chặt cằm của Tần Ninh, cất giọng nhàn nhạt:
- Ta khuyên ngươi nên biết vâng lời, đừng tự chuốc họa vào thân.
Nói rồi, nàng lạnh lùng hất gương mặt xinh đẹp của Tần Ninh ra, lớn tiếng nói:
- Người đâu, trắc phi dĩ hạ phạm thượng.
Từ nay cấm túc một tháng, không có lệnh của ta không ai được phép thả ra.
Tần Ninh nhíu mày, tức giận rít lên:
- Tiêu Ngọc Dung, cô đừng có không biết điểm dừng.
- Còn dám gọi danh tự của ta, tội nặng gấp đôi.
Dẫn đi.
Đám nô tài xung quanh không ai dám cãi lời, lập tức tiến lên dìu Tần Ninh dậy.
Tiêu Ngọc Dung nhìn ánh mắt hận thù của nàng ta, không chút quan tâm mà quay trở về viện của mình.
Tần Dao mơ màng tỉnh lại, từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho đến giờ cô chưa từng phải chịu qua sự dày vò nào khốc liệt như thế.
Trái tim đau đớn như thể có ai đó cố ý lôi ra khỏi lồng ngực.
Cuối cùng cô cũng hiểu thế nào là "muốn chết không được, muốn sống không xong".
Tần Dao chống tay ngồi dậy, cơn đau đớn đã có dấu hiệu giảm bớt.
Cô biết mình không có nhiều thời gian, cần phải nhanh chóng làm hết những thứ cần làm.
Tần Dao cố gắng nhớ lại những gì liên quan đến bảo tàng, sau đó viết toàn bộ vào giấy.
Dạ Huyền đi lấy thuốc trở về, thấy Tần Dao đang nghiêm túc ghi chép thì bước nhanh đến.
Hắn để bát thuốc lên bàn, cất giọng lo lắng:
- Dao Nhi, nàng sao rồi? Còn đau không?
Tần Dao ngẩng đầu, hận không thể đánh vỡ đầu hắn.
Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc thì tim lại nhói lên kịch liệt.
Tần Dao mím môi, chậm rãi nói:
- Ta có việc quan trọng...!Chàng cầm lấy...
Dạ Huyền muốn chạy lên xem cô sao rồi, nhưng thấy ánh mắt cương quyết của cô thì vươn tay nhận lấy tờ giấy Tần Dao cố lờ đi sự khốn khổ của bản thân, bình tĩnh nói tiếp:
- Đây là cách để vào thánh lăng nơi cất giấu bảo tàng.
Chỉ cần làm theo chỉ dẫn sẽ có thể an toàn...!Chàng mang thứ này đưa cho bệ hạ...!Còn nữa...
Tần Dao ghé tai Dạ Huyền thì thầm gì đó.
Dạ Huyền nhíu mày, mất kiên nhẫn nói:
- Lúc nào rồi mà nàng còn bận tâm những thứ này, nàng có biết...
- Ta biết...
Tần Dao cắt ngang lời Dạ Huyền, cô hiện tại không có tin thần cùng hắn tranh cãi.
Chẳng lẽ thông minh như hắn lại không biết bây giờ cô nói còn thấy khó khăn sao? Dạ Huyền thấy cô tức giận, cũng không nói thêm gì nữa.
Tần Dao kéo lấy tay hắn, nói đứt quãng:
- Nam Cung Mặc vì bảo tàng...!mới phát binh...!Nếu bây giờ nó thuộc về Đại Ấn.
Vu Đan...!sẽ bại...
Dạ Huyền nhíu mày, trong khoảnh khắc hắn đã có một suy nghĩ khác.
Nhưng hắn không muốn Tần Dao biết, mấy chuyện hại người này cứ để hắn đến làm là được.
Tần Dao đã đau đến bất tỉnh, Dạ Huyền im lặng bế cô lên giường.
Sau đó cất tiếng gọi Vệ Lân.
- Vào đây, ta có việc cần ngươi đi làm.
Vệ Lân tiến vào, thấy Dạ Huyền đang viết thư thì cất tiếng hỏi:
- Ngài cho gọi thuộc hạ không biết có gì căn dặn?
Dạ Huyền đưa cho Vệ Lân phong thư vừa viết xong, lạnh lùng nói:
- Ngươi đem cái này về đưa phụ hoàng ta, cứ nói đó là ý ta mong người chấp thuận.
Vệ Lân nhận lấy phong thư, không nói gì thêm mà trực tiếp lên đường.
Nhìn màn tuyết dày đặc bên ngoài.
Đáy mắt Dạ Huyền trở nên u ám như một đầm lầy tĩnh mịch.
Hắn sẽ bắt những kẻ hại Tần Dao phải chịu nỗi đau gấp trăm ngàn lần cô, khiến bọn chúng sống không bằng chết.
Chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi thì mùa đông sẽ qua rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...