Từ sau lần trước bị thương do cứu Tần Dao, A Lục gần như không bước ra khỏi hậu viện nửa bước.
Không nghĩ đến vừa qua đại hôn xong, hôm sau hắn đã chạy đến chỗ Dạ Huyền.
Tần Dao mang canh táo đỏ đến thư phòng, đúng lúc nghe thấy giọng A Lục từ bên trong vọng ra.
- Vương gia, ngài có thể giải thích một chút không? Lời này của tên Thượng Quan Túc Phong là có ý gì?
Tần Dao theo bản năng nép vào cánh cửa, yên lặng ngó vào trong.
Cô thấy Dạ Huyền đặt bút trở lại thư án, chậm rãi ngẩng đầu lên:
- Lần trước ta có việc cần hắn giúp sức, nên đã chấp nhận cho ngươi đến Bắc Tần huấn luyện đám người Mật Cơ Doanh.
A Lục ôm quyền, vô cùng cương quyết.
- Vương gia xin nghĩ lại.
Ta là hộ vệ bên cạnh Vương phi.
Hơn nữa Đại Ấn nhân tài đông đúc, phái ai đi cũng sẽ không làm ngài mất mặt.
Dạ Huyền thở dài, có chút rầu rĩ.
- Nhưng hắn lại muốn ngươi đi.
Ta cũng đã đồng ý rồi, không thể nói lời không giữ lời được.
Tần Dao đứng bên ngoài nghe thấy lời này, nhất thời tức đến nghiến răng.
Cô đã sớm biết tên Thượng Quan Túc Phong này mơ ước tiểu hộ vệ của mình, còn lấy lý do quan minh chính đại như vậy đưa người đi nữa.
Không được, cô phải bảo vệ A Lục.
Tần Dao thu lại bộ dạng hận không thể cắn người của mình, đem theo Thúy Lan tiến vào bên trong.
A Lục nhìn thấy cô, lập tức ôm quyền hành lễ.
- Tham kiến vương phi.
Tần Dao gật đầu với hắn, đem bát canh táo đỏ trong khay đặt lên thư án.
- Vừa rồi ta nghe nói chàng muốn giao A Lục cho Thượng Quan Túc Phong, là thật sao?
Dạ Huyền ở quen biết Tần Dao nhiều năm, đối với mỗi một biểu cảm nhỏ trên mặt cô đều hiểu rất rõ.
Biết tiểu nương tử nhà mình không cao hứng, liền lên tiếng giải thích:
- Là vì lúc trước muốn gây sức ép với quân chủ Đan Ly, nên đã nhờ đến hắn.
Dù sao yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, chỉ là huấn luyện một nhóm Mật Vệ mà thôi.
Tần Dao cau mày, lên tiếng đáp trả:
- Vậy thì có liên quan gì đến A Lục? Chàng đừng quên, ta mới là chủ tử của hắn.
Đối với việc Dạ Huyền sai sử A Lục như thủ hạ của mình, Tần Dao đã sớm bất mãn.
Rõ ràng là người của cô, lại nghe theo lời của hắn.
Dạ Huyền liếc A Lục đang yên lặng một bên, thản nhiên đáp:
- Một năm trước A Lục đã vào cung làm thủ lĩnh cấm vệ quân, hiện tại là người của triều đình.
Ta sai hắn đi Bắc Tần, cũng là hợp tình hợp lý.
Tần Dao tròn mắt, nghi hoặc nhìn A Lục.
Thấy hắn cúi đầu, cô biết đã xong rồi.
Con cừu nhỏ bị sói lừa rồi, vị trí thủ lĩnh cấm vệ e là cái bẫy do Dạ Huyền bày ra.
Hắn từ lâu đã muốn bán A Lục cho Thượng Quan Túc Phong rồi.
Tần Dao tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn Dạ Huyền.
- Chàng...
A Lục thấy cô nổi giận, lập tức quỳ xuống.
- Thuộc hạ tuân lệnh, sẽ không làm nhục sứ mệnh.
Tần Dao còn muốn nói lý, nghe thấy A Lục đồng ý thì nghẹn họng.
Cô liếc Dạ Huyền, dậm chân rời khỏi thư phòng.
Thúy Lan đứng một bên khó xử, hết nhìn Dạ Huyền lại nhìn bóng lưng Tần Dao.
Nàng đắn đo hồi lâu, vẫn là đuổi theo chủ tử ra ngoài.
Dạ Huyền thở dài, day day huyệt thái dương.
- Ngươi xem, nếu ngay từ đầu ngươi đồng ý thì đã không xảy ra chuyện rồi.
Ngươi bảo ta phải làm sao đây?
- Thuộc hạ có tội, xin vương gia trách phạt.
Dạ Huyền phất tay, bất đắc dĩ nói.
- Thôi đi, ngươi lui ra trước.
Nếu hắn còn trách phạt, e là tối nay phải ngủ ở thiên điện rồi.
Chỉ vừa mới tân hôn, đã chọc cho nương tử tức giận.
Món nợ hôm nay, hắn sẽ từ từ tính với Thượng Quan Túc Phong.
A Lục rời khỏi vương phủ, vừa ra đến bên ngoài đã thấy kẻ đáng ghét nào đó.
Hắn cau mày, lập tức muốn tránh đi.
Nhưng ai đó lại không có ý định cho hắn rút lui, lớn tiếng gọi:
- Tiểu Xuyên Nhi chắc đã hỏi xong rồi nhỉ, ngươi định khi nào cùng trẫm xuất phát đây?
A Lục biết không thể tránh, chỉ đành miễn cưỡng hành lễ.
- Chuyện này tùy vào ngài thôi, ta chỉ là một hộ vệ nhỏ nhoi sao dám lên tiếng chứ.
Thượng Quan Túc Phong mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho A Lục lên xe.
- Tiểu Xuyên Nhi nếu đã đồng ý, vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi.
Sứ thần Bắc Tần đã sớm chờ ở cổng thành rồi.
A Lục sửng sốt, không nghĩ đến Thượng Quan Túc Phong lại hành động nhanh vậy.
Hắn không lên xe ngựa, chỉ đứng tại chỗ cũ.
- Ta còn phải về thu thập hành lý.
Hơn nữa theo quy củ, ta không thể ngồi cùng với ngài.
Ngài cảm phiền nhờ một huynh đệ nào đó chuẩn bị ngựa giúp ta là được.
- Giữa ta và ngươi không cần mấy lễ nghi này.
Còn về hành lý, Bắc Tần ta chưa nghèo đến mức mấy bộ y phục cũng không mang ra được.
Thượng Quan Túc Phong đã nói đến vậy, A Lục cũng không thể kháng lệnh.
Hắn miễn cưỡng chui vào xe ngựa, rời khỏi cửa lớn Vương Phủ.
...
Tần Dao về đến tẩm điện, đã đuổi hết hạ nhân ra ngoài.
Thúy Lan thấy cô tức giận như thế liền tiến đến an ủi:
- Vương phi, vương gia làm vậy hẳn là có lý của ngài ấy.
Luận về võ công, hiện tại có mấy ai là đối thủ của A Lục chứ? Phái hắn đi cũng là hợp lý mà.
- Em thì hiểu cái gì? Tên Thượng Quan Túc Phong kia quỷ kế đa đoan, A Lục ở cạnh hắn trước sau gì cũng bị lừa đi mất.
Thúy Lan nén cười, dửng dưng đáp:
- Nếu thật như vậy thì cũng là số kiếp của hắn rồi.
Vương phi, người nghĩ có đúng không?
- Nhưng mà...!
Tần Dao muốn nói lại thôi, sắc mặt lập tức trở nên rầu rĩ.
Cô mang tư tưởng hiện đại, những chuyện như này cũng chẳng hiếm lạ gì.
Chỉ đáng thương cho A Lục, nửa đời sau đều bị người ta đè.
Đứa nhỏ đơn thuần, sao đấu lại tên cáo già kia chứ?
Thuý Lan giống như đọc được suy nghĩ của Tần Dao, mỉm cười nói tiếp:
- Hơn nữa quân chủ Bắc Tần cũng đánh không lại A Lục, ai chịu thiệt còn chưa biết được đâu?
Lời này quả nhiên được Tần Dao nghe vào, biểu cảm rầu rĩ cũng theo đó biến mất.
Sao cô có thể quên được, tên cẩu nam nhân kia từng bị A Lục đánh một trận nên thân kia mà.
Cứ chờ mà xem, quả báo của hắn sẽ đến sớm thôi.
Thúy Lan thấy quận chúa nhà mình vui vẻ, biết được lời khuyên đã hữu dụng.
Dù sao quận chúa và vương gia mới thành thân, nếu vì chuyện này mà cãi nhau thì không hay lắm.
Hơn nữa xưa nay mỗi khi chủ tử không vui, người chịu trận còn không phải đám hạ nhân bọn họ ư? Nàng còn chưa quên hình ảnh đẫm máu của Vương Gia đâu, để yên ổn vẫn nên dỗ vương phi vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...