Từ điện của Thất công chúa đi ra, Tần Dao tình cờ chạm mặt Tiêu Ngọc Dung.
Vừa nhìn thấy cô, cung nữ đứng cạnh nàng lập tức cúi người hành lễ:
- Nô tỳ thỉnh an quận chúa.
Tần Dao mỉm cười, đáp một câu rồi quay sang Tiêu Ngọc Dung.
- Vương phi vạn phúc.
Đa tạ vương phi lần trước đã ra tay giúp đỡ.
Tiêu Ngọc Dung mỉm cười, đỡ lấy Tần Dao ôn hòa đáp:
- Giữa chúng ta còn nói mấy lời khách sáo này làm gì.
Cô trong họa có phúc ta thật sự rất yên tâm.
Tần Dao biết đây là những lời nói chân thành nhất của Tiêu Ngọc Dung.
Chỉ vì cứu mạng nàng ta một lần, mà nàng ta vẫn canh cánh việc báo đáp cô.
Nghĩ đến mục đích ban đầu cô hành động như vậy đều là vì để giữ mạng quay về thời hiện đại, Tần Dao càng cảm thấy bản thân như mắc nợ vị trước mặt này.
- Vương phi là người tốt.
Nhất định sẽ được trời phù hộ.
Tiêu Ngọc Dung nghe thấy lời này, bất giác nở nụ cười tự giễu.
- Ta thì tính là người tốt gì chứ? Nhưng dù sao cũng đa tạ lời chúc này của quận chúa.
Hôm nay ta cố ý đến đây là để nói lời từ biệt.
- Sao lại đột ngột như vậy, tháng sau là lễ thành thân của Thất công chúa rồi.
Tiêu Ngọc Dung cầm lấy hộp gỗ trong tay nô tỳ, vừa đưa qua cho Tần Dao vừa đáp:
- Bệnh tình của Dạ Hiên ngày càng xấu, nên phụ hoàng đã phê chuẩn để chàng đến hành cung nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Ta là vương phi của chàng, đương nhiên phải đi cùng để chăm sóc.
Sắc mặt Tần Dao thoáng thất vọng, Tiêu Ngọc Dung liền mỉm cười nắm lấy tay cô.
- Quận chúa không cần tiếc nuối, ta đã chán ngán nơi này rồi.
Chỉ là cảm thấy buồn vì không thể uống rượu mừng của quận chúa và Tần Vương.
Đây là một chút lòng thành của ta, mong quận chúa đừng ghét bỏ.
Tần Dao cầm lấy hộp gỗ, chân thành đáp:
- Nếu đã là quyết định của vương phi, ta đương nhiên ủng hộ.
Mai này nếu có khó khăn gì, cứ đến tìm ta.
- Có lời này của quận chúa ta đã rất mãn nguyện rồi.
Bây giờ ta phải vào trong đưa quà mừng cho Thất công chúa.
Cáo từ…
Tần Dao đáp một câu, sau đó lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Tiêu Ngọc Dung đi vào trong điện.
Cuộc đời nàng đã quá bất hạnh, Tần Dao thật lòng hi vọng nàng có thể bình bình an an sống đến cuối đời.
- Sao nàng lại ngẩn người ở đây vậy?
Tần Dao đang đắm chìm trong suy nghĩ, bất chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc của Dạ Huyền.
Cô lấy lại tinh thần, liếc về phía hắn nói bằng giọng điệu không vui:
- Chàng là mèo sao? Đi lại không phát ra tiếng động.
Dạ Huyền bật cười, đi qua kéo lấy tay Tần Dao:
- Là do nàng quá nhập tâm, mới không phát hiện ra ta đến đấy chứ.
Tần Dao để mặc cho Dạ Huyền kéo tay mình, ngẩng đầu hỏi hắn:
- Ta muốn đến Tử Thần Điện thăm Thượng Lâm Uyên, nhưng người ở đó lại ngăn cản.
Có phải ngài ấy đã xảy ra chuyện gì không?
- Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng qua lúc bế quan không muốn để người khác quấy rầy thôi.
Tần Dao gật gù, hẳn là như vậy đi.
Lúc quay sang nhìn Dạ Huyền, thấy sắc mặt hắn đen quá nửa thì Tần Dao nén cười, cất tiếng hỏi:
- Sao vậy? Vương gia không vui khi ta đến thăm quốc sư à?Vương phi tương lai của mình quan tâm nam nhân khác, nàng cảm thấy ta nên vui mừng sao?Rõ ràng người bắt đầu trước là mình, nhưng khi nghe thấy câu trả lời của Dạ Huyền thì Tần Dao lại trở nên bối rối.
- Ai là vương phi tương lai của chàng? Ở đây là cung cấm đấy, nếu truyền ra lời không hay hủy hoại thanh danh của ta sao ta có thể xuất giá được đây?
- Quận chúa, chắc nàng không nuốt lời đâu nhỉ? Năm năm trước là ai nói sẽ gả cho bổn vương?
Tần Dao nhớ lại cảnh tượng trước khi bị xoá bỏ ký ức, gương mặt lại đỏ lên.
- Ta có nói gì sao? Ta quên rồi.
Chứng kiến Tần Dao đánh chết vẫn không nhận, Dạ Huyền lại thản nhiên cất giọng bâng quơ.
- Mặc kệ nàng nhớ hay không nhớ, phụ hoàng ta cũng sẽ ban hôn.
Kháng chỉ là trọng tội tru di, quận chúa nhất định phải cân nhấc cẩn thận đấy.
Tần Dao lạnh lùng liếc Dạ Huyền, hừ khẽ:
- Chàng đây là lộng quyền ép buộc khuê nữ đại thần, Ngự Sử Đài sẽ không tha cho chàng đâu.
Dạ Huyền cười phá lên, dõng dạc tuyên bố.
- Chỉ cần bổn vương muốn, cho dù có mười Ngự Sử Đại Nhân cũng không làm gì được bổn vương.
Lời này không phải là Dạ Huyền nói khoác, đời trước hắn mang danh bạo quân ngang ngược thích làm theo ý mình.
Cho dù đại thần khuyên can hay Ngự Sử dọa đạp đầu ở chánh điện cũng không thể khiến hắn thay đổi quyết định.
Tần Dao thở dài, cảm thấy lo lắng cho đại thần tông thất mai này phò tá Dạ Huyền.
Hẳn là sẽ bị hắn làm cho tức đến rụng râu mất thôi.
Dạ Huyền không làm sao nhìn không ra suy nghĩ của Tần Dao, nhưng hắn biết hắn sẽ không giống như đời trước.
Ích nhất khi có cô bên cạnh, hắn tự nhiên sẽ vì cô mà tích phúc tích đức.
Không lại giết chóc bừa bãi.
Lúc cả hai còn đang chậm rãi tản bộ, một cung nữ đột nhiên tiến đến cúi người hành lễ:
- Nô tỳ thỉnh an vương gia, quận chúa.
Hồi vương gia, điểm tâm mà ngài dặn dò ngự thiện phòng làm đã có rồi ạ.
Dạ Huyền gật đầu, quay sang nói với Tần Dao:
- Đi thôi, đưa nàng đi ăn đồ ngon.
Hôm nay tâm trạng Tần Dao rất tốt, nghe thấy có đồ ăn thì hai mắt liền sáng lên.
Cô biết Dạ Huyền ngày thường ưa kém chọn, nếu ngay đến hắn cũng khen thì hẳn là tay nghề của đầu bếp rất tốt.
- Được, ta cũng thấy đói rồi.
Hai người cứ vậy rời khỏi Ngự Hoa Viên, không hề phát hiện ra Tiêu Ngọc Dung đứng phía sau đang dõi theo bọn họ.
Cung nữ thân cận nàng chứng kiến Dạ Huyền dịu dàng dắt tay Tần Dao, không khỏi cảm thán:
- Tần vương điện hạ thật tốt với quận chúa.
Nô tỳ hầu hạ trong cung nhiều năm cũng chưa từng thấy ngài ấy đối với ai như thế.
Hai người họ đứng cạnh nhau thật là trời sinh một cặp.
Tiêu Ngọc Dung không nhìn cung nữ kia, chỉ cười đáp:
- Con người đều có số mệnh.
Có muốn ganh tỵ cũng không được.
Đi thôi, chúng ta không còn phận sự gì ở đây nữa.
Cung nữ kia đáp một câu, buồn bã theo sau Tiêu Ngọc Dung xuất cung.
Kể từ bây giờ, hoàng thành này đối với nàng chỉ còn là hồi ức.
Sau những toan tính hận thù, nàng chỉ muốn an nhàn ẩn cư nơi sơn dã..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...