Mau nói, thứ cô đưa cho ta là thuốc gì?Thất công chúa đang thử trâm cài đầu, nghe thấy Tô Mục Kha chất vấn mình chỉ nhếch môi cười nhạt:
- Thái tử điện hạ nói gì vậy? Bổn công chúa nghe không hiểu lắm.
Tô Mục Kha vừa hoảng vừa giận, cũng không chú trọng lễ nghi nữa mà bước qua túm lấy cổ tay của Thất công chúa.
- Dạ Quân Yên, cô còn giả vờ sao? Đừng tưởng bổn thái tử sẽ chết một mình.
Thất công chúa thản nhiên, nhìn Tô Mục Kha bằng ánh mắt thương hại:
- Ngài nghĩ mình vẫn là thái tử Đan Ly ư? Ngây thơ thật đấy.
- Ý cô là gì hả?
Thất công chúa mỉm cười, một lưỡi kiếm sắc bén từ phía sau đặt lên cổ Tô Mục Kha.
Hắn sững sờ, lập tức buông tay nàng ta ra.
Thất công chúa chỉnh trang lại xiêm y, rút một bức mật hàm đưa cho gã.
- Cầm mà xem đi.
Tô Mục Kha mở ra, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng:
- Làm sao có thể, ta không tin…
Thất công chúa liếc gã, cất giọng châm chọc.
- Tin hay không thì đây cũng là sự thật.
Ai bảo ngươi háo sắc thành tính, dám tơ tưởng đến ái nhân trong lòng Dạ Huyền.
Đại Ấn sắp đổi chủ rồi, ngươi không biết hay giả vờ không biết… Lễ vật lần này Đan Ly mang sang, chính là cái đầu trên cổ của ngươi đấy…
Bàn tay cầm mật hàm của Tô Mục Kha run lên.
Phụ Hoàng quả nhiên tuyệt tình, chỉ vì bảo hộ Đan Ly mà vứt bỏ hắn.
Nếu đã như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không chết một mình.
Thất công chúa nhìn biểu tình biến hóa của Tô Mục Kha, trong lòng thầm cười lạnh.
Nếu nàng ta đã không được như ý, vậy ả Tần Dao kia cũng đừng mong yên thân.
Thất công chúa đã tính toán xong, lúc này mới nhìn Tô Mục Kha đưa ra chủ ý.
- Xét đến giao tình của trước đây, ta sẽ giúp ngài một lần.
Tô Mục Kha nhíu mày, bán tính bán nghi nhìn Thất công chúa.
Nữ nhân này thật không đơn giản, gã đúng là đã quá xem thường nàng.
Thất công chúa không bận tâm đến thái độ phòng bị kia, đưa hắn một cái cẩm nang rồi tiếp:
- Trong này là đường sống mà ta đã vạch ra giúp ngài.
Có muốn làm theo hay không thì tùy ngài đấy.
Tô Mục Kha nhận lấy, cũng không nán lại nữa mà rời khỏi cung của Thất công chúa.
Đợi gã đi rồi, Thất công chúa mới ra lệnh cho tên thuộc hạ bên cạnh.
- Ngươi đi giúp hắn một tay đi, nhất định phải thành công đấy.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
…
Dạ Huyền buồn chán ngồi trong đại điện, nghe đám lão thần khanh khanh ta ta nửa ngày trời.
Hắn đúng là không thích hợp với những buổi yến tiệc như thế này, vừa nhạt nhẽo lại nhàm chán.
Vệ Lân từ bên ngoài đi vào, sắc mặt thoạt nhìn rất không tốt.
Dạ Huyền cau mày, cất tiếng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Vệ Lân cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai Dạ Huyền.
Thấy sắc mặt hắn không tốt, cả đại điện không hẹn mà đồng loạt yên tĩnh lại.
Dạ Huyền đứng lên, phẩy áo bào rời đi trong sự tò mò xen lẫn khó hiểu của mọi người.
Cùng lúc này, Mai Hoa Điện lại là một mảnh hỗn loạn.
Hơn một nửa thái y viện đều đang ở bên này.
Một số cung nữ nô tài ở bên trong hầu hạ, số còn lại thì ở yên chỗ cũ cúi đầu như giảm thiểu sự tồn tại.
Riêng những kẻ đã theo Tần Dao đến đình viện thì đang quỳ ở giữa sân, sắc mặt ai cũng trắng bệch chẳng khác nào thi thể.
Vân Quý Phi đứng bên cạnh Tần phu nhân nhỏ giọng trấn an, Dạ Yến Thành vì đang bận tiếp đón sứ thần vẫn chưa đến được.
Nàng đứng ngồi không yên, quay đầu hỏi Tâm Liên:
- Huyền nhi đâu, sao còn chưa đến?
Tâm Liên khom người, thấp giọng đáp:
- Hồi nương nương, Tần Vương đang chỉ huy ngự lâm quân bắt hung thủ, chắc lát nữa sẽ đến đây.
- Dao Dao còn chưa biết ra sao, hắn lại có tâm trạng đi bắt người.
Tâm Liên im lặng, vừa rồi lúc nhìn thấy sắc mặt khủng bố của Dạ Huyền, nàng ngay đến hành lễ cũng không dám đã chạy về đây.
Bây giờ trong cung ai cũng hoang mang, sợ không khéo sẽ liên lụy đến mình.
Thái giám đứng trực bên ngoài điện nhìn thấy ngự giá của Dạ Yến Thành đến, lập tức run rẩy quỳ bái:
- Nô tài khấu khiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Dạ Yến Thành tâm tình phiền muộn, lạnh lùng phất tay.
- Đủ rồi, tình hình quận chúa thế nào?
- Khởi bẩm bệ hạ, các thái y đang cứu chữa bên trong.
Dạ Yến Thành bước xuống, tên thái giám lại lớn giọng thông truyền.
Vân Quý Phi thu lại tâm tình, dẫn đầu mọi người tiến lên tiếp giá:
- Thần thiếp tham kiến bệ hạ…
Dạ Yến Thành đưa tay đỡ lấy nàng, cất giọng trầm ấm:
- Được rồi, bên ngoài trời lạnh ta vào trong rồi nói.
Dao Dao cát nhân thiên tướng, nàng đừng lo lắng…
Vân Quý Phi gật đầu, để Dạ Yến Thành dẫn mình vào bên trong.
Sau một hồi chuẩn trị, tình hình cũng đã ổn định.
Hồ thái y là người đầu tiên bước ra, nhìn thấy Dạ Yến Thành thì vội vàng khom lưng hành lễ:
- Lão thần tham kiến bệ hạ.
Dạ Yến Thành để ông ta đứng lên, mở miệng hỏi:
- Quận chúa thế nào?
Hồ thái y lau mồ hôi, chậm rãi đáp:
- Muôn tâu bệ hạ, quận chúa trúng một loại độc có tên là Thất Trùng Thảo.
Được bào chế từ bảy loại trùng độc và hoa độc mà thành.
Độc này một khi tiếp xúc với vết thương hở sẽ lập tức xâm nhập vào cơ thể dẫn đến mất mạng.
May mắn quận chúa từng vì giải cổ độc mà ngâm thảo dược nhiều năm, cơ thể vì vậy mà có thể tự bày trừ Thất Trùng Thảo.
Bây giờ chỉ là sốt cao, uống thuốc thần kê sẽ không có gì đáng ngại.
Vân Quý Phi và Tần phu nhân nhẹ nhõm thở ra, đây quả nhiên là trong hoạ được phúc.
Dạ Yến Thành cũng yên tâm, ra lệnh cung nhân nhanh chóng sắc thuốc.
Nhìn một sân viện quỳ đầy người, hắn quay sang nói với Ninh Phúc Hải:
- Đem hết đám cung nhân này đến Hình Bộ, nội trong đêm nay phải tìm được hung thủ cho trẫm.
- Lão nô tuân chỉ.
Đám cung nhân đang quỳ lập tức run lên, liên tục kêu oan không ngừng.
Lúc ngự lâm quân đi đến định áp giải người đi, thì một cung nữ của Bích Lan Cung hớt hải chạy vào.
Nàng ta bộ dạng gấp gáp, vừa nhìn thấy Dạ Yến Thành đã quỳ xuống dập đầu.
- Nô tỳ tham kiến bệ hạ, quý phi.
Hành động của ngự lâm quân dừng lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này.
Vân Quý Phi thấy nàng ta gấp phát khóc thì cất tiếng hỏi:
- Ngươi là nô tỳ cung nào, sao lại chạy đến đây?
Cung nữ kia dập đầu, nức nở đáp:
- Bẩm Quý Phi nương nương, nô tỳ là cung nữ hầu hạ bên cạnh Thất công chúa.
Vừa rồi Thất công chúa đến hồ Bích Thủy thả đèn cầu phúc cho Thái Hậu, không ngờ gặp phải một con mèo trắng chết đuối ở đó.
Công chúa bị dọa cho kinh hãi nên bệnh tim tái phát.
Nô tỳ biết được các thái y và bệ hạ ở bên này nên mới qua báo tin ạ.
Vân Quý Phi hoảng hốt, lo lắng nói:
- Chuyện lớn như vậy sao không nói ngay từ đầu? Ngươi mau dẫn đường cho Hồ thái y qua đó trước, ta và bệ hạ sẽ đến ngay.
- Nô tỳ tuân lệnh.
Cung nữ đứng dậy, dẫn theo Hồ thái y rời khỏi Mai Hoa Điện.
Ninh Phúc Hải dùng ánh mắt ra hiệu cho ngự lâm quân nhanh dẫn người đi, sau đó mới cùng Dạ Yến Thành và Vân Quý Phi bãi giá Bích Lan Cung.
Tiệc thọ Thái Hậu dường như khắc Ngọc Dao Qua Chúa, năm nào nàng tham gia thì cả cung sẽ náo loạn cả lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...