Căn phòng vốn dĩ yên tĩnh, bởi vì Cố thủ trưởng xông vào, không khí dần trở nên ngột ngạt.
Bóng dáng anh cao ráo, lúc này ở trong căn phòng không tới hai mươi mét vuông, đột ngột trở nên khác thường.
Rồi sau đó anh xoay người, ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, đôi môi mỏng, chợt nở nụ cười yếu ớt.
Nụ cười này làm cho người khác nổi da gà.
“Cô thật có bản lĩnh.”
Sau khi Cố Thành Viêm ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Khả Lan, không nặng không nhẹ phun ra mấy chữ, mặt mày bất động, nhìn bình tĩnh tự nhiên.
Khả Lan không lên tiếng, đứng bên cửa, ngước mắt, nhìn Cố thủ trưởng.
Cô đã đồng ý với ông bà Cố, cô vẫn chưa quên, cô biết sự lợi hại của mối quan hệ đó.
Xem như Cố thủ trưởng tìm tới cô, cô cũng không thể làm như không có gì, phải đối với Cố thủ trưởng như thế nào!
Kể khổ, nói rõ nguyên nhân với Cố thủ trưởng?
Nói ra, rồi thì sao?
Ông bà Cố có thể lập tức đưa mẹ cô ra nước ngoài, cũng có thể lập tức đưa mẹ cô về nước, bệnh nặng không có chỗ chữa chạy.
Cô không muốn sợ, nhưng cô không thể không sợ!
Cô không thể lấy tính mạng của mẹ mình ra đùa giỡn, cô đấu không lại.
Huống chi, giữa cô và Cố thủ trưởng,, vốn dĩ không có gì, cô không cần thiết phải mạo hiểm.
“Tới đây.”
Cố Thành Viêm thấy Khả Lan không lên tiếng, cứ đứng thẳng như vậy, thu hồi nụ cười yếu ớt, giơ tay lên hướng về phía Khả Lan vẫy vẫy, ý bảo cô tới đây.
Vậy mà Khả Lan vừa thấy động tác của Cố thủ trưởng, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh, bỗng nhiên trầm xuống, hít sâu một hơi.
“Nếu như không có chuyện gì, mời anh rời khỏi đây.” Khả Lan nói.
Cô khẽ dựa lưng vào cửa, cánh cửa rộng mở, nói với Cố thủ trưởng, nếu không có chuyện gì thì xin mời rời khỏi đây.
Cố thủ trưởng lại có thể lập tức tìm được cô, vậy chuyện giữa cô và Cố thủ trưởng tất nhiên Cố thủ trưởng sẽ biết hết.
Cô không có gì giấu giếm, giữa bọn họ, vốn dĩ không liên quan đến tình yêu.
Cô tin tưởng, đối với chuyện này, nhất định Cố thủ trưởng cũng đã cân nhắc nặng nhẹ.
Đây là một lựa chọn đơn giản, hơn nữa không cần suy nghĩ nhiều, là có thể tìm ra câu trả lời tốt nhất.
Không cần thiết phải chần chừ.
Sau khi Khả Lan nói, sắc mặt Cố Thành Viêm trở nên lạnh lùng.
Anh vốn dĩ ngồi trên ghế, đứng dậy, từ từ bước tới, bóng dáng cao ráo, chậm rãi đi về phía Khả Lan.
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng đi về phía mình, theo bản năng lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết, đôi môi đỏ khẽ mở: “Anh là đồ lừa đảo.”
Khả Lan vừa nói, Cố Thành Viêm đang muốn ép sát, bỗng nhiên ngừng lại.
Anh cúi đầu tròng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của Lâm Khả Lan, hai mắt đen nhánh, tràn đầy vẻ chán ghét, đôi chân mày thanh tú nhíu lại, hình như cực kỳ chán ghét.
Được......Rất được!
Cố thủ trưởng chợt dừng bước, ánh mắt Khả Lan lóe lên, hít một hơi, đưa tay muốn đẩy Cố thủ trưởng.
Nhưng......Cố thủ trưởng đứng quá vững, cô không cách nào lay động.
Khả Lan chỉ có thể vòng qua Cố thủ trưởng, đi vào phía trong nhà, sau đó xoay người, hai mắt nhìn thẳng về phía Cố thủ trưởng.
“Nếu như anh không tự nhận là đối tượng xem mắt, mấy ngày nay, tôi cũng không phải chịu khổ như vậy?”
Từ trước đến giờ Khả Lan nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng lúc này, lại lạnh lùng cứng rắn.
Cô vừa nói, vừa chậm rãi tới gần Cố Thành Viêm hai bước, đôi tay khoanh trước ngực.
“Nghề của chúng tôi, vốn dĩ chính là vì tiền, chọc phải một nhân vật như anh, vừa phải nhảy dù, vừa phải đấu với người thứ ba, lại còn sự gây sự của người thân, xin lỗi, quá hao tâm tổn sức, tôi không có hứng thú chơi những thứ này.” Khả Lan chậm rãi nói, trong âm thanh, trên mặt, đều là ghét bỏ, vẻ mặt chán ghét.
Cố Thành Viêm nghe thấy lời Khả Lan nói, hai mắt tối tăm, thoáng qua chút lạnh lẽo, anh nhìn con ngươi den nhánh của Lâm Khả Lan, Khả Lan lại không có chút sợ hãi nào nhìn Cố Thành Viêm, bốn mắt nhìn nhau.
Lát sau.....
Bụp......
Chợt, Cố Thành Viêm giơ tay lên, giữ chặt hai tay Lâm Khả Lan, đẩy cô áp sát trên tường, cửa phòng liền đóng lại.
Anh một tay nắm chặt hai tay Khả Lan, cơ thể cao lớn áp sát sau lưng Lâm Khả Lan, khiến cho khuôn mặt Khả Lan dán chặt trên bức tường lạnh lẽo.
Trước ngực mơ hồ bị làm đau.
Khả Lan thử giãy dụa, nhưng không nhúc nhích được, liền thuận theo.
Cô khó khăn quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố thủ trưởng, há miệng muốn kêu người tới, lại bị Cố thủ trưởng nói trước.
“Không phải cô đã sớm biết tôi tự nhận mình là đối tượng xem mắt sao? Giả bộ mất trí sao?” Từ trước đến nay khuôn mặt Cố Thành Viêm điềm tĩnh, lúc này khóe miệng lại khẽ nở nụ cười.
Giọng nói lạnh lẽo, từ phía sau truyền tới lỗ tai Khả Lan, giống như hồ nước trong trời đông giá rét, khiến Lâm Khả Lan lạnh phát run, cơ thể run rẩy.
“Lúc đầu tôi nhìn cầu vai của anh.”
Trong lòng Khả Lan e sợ, lại hít sâu một hơi, cất giọng trả lời Cố thủ trưởng, lý do rất đơn giản, ban đầu cô nhìn quyền lực và tiền bạc.
Nữ tử phong trần không phải đều như vậy sao!
“Ồ......Thật sao? Lúc thân thiết, tôi không đeo cầu vai?” Cố Thành Viên nghe thấy Khả Lan trả lời, bỗng nhiên cười lạnh thành tiếng.
Nói láo, cũng phải hợp tình hợp lý!
..........
Lời nói của Cố thủ trưởng nhất thời khiến Khả Lan cứng họng.
Trong lòng cô thầm nhớ lại!
Ừ......Hình như là có chuyện như vậy!
Nghĩ đến đây, Khả Lan sững sờ, khẽ lắc đầu.
Trong lòng nghĩ, lạnh giọng chuyển sang hướng khác.
“Đừng có dùng điệu này nói chuyện với tôi, tôi chịu đủ rồi, nhìn bộ dáng tự phụ của anh kìa, muốn người khắp thiên hạ, phải vây quanh anh sao.”
Khả Lan nói tới đây, trong lòng cũng tức giận!
Từ trước đến nay cô nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng không có nghĩa là cô mềm yếu, mặc cho người khác vuốt ve.
Thật xin lỗi, cô là người, không phải thần, không phải là thần tiên.
Lời nói của Khả Lan khiến vẻ mặt Cố Thành Viêm bỗng nhiên biến đổi, cơ thể cũng dần dần thả lỏng.
Trong lòng anh vẫn luôn vang lên câu nói của Khả Lan.
Chịu đủ rồi?
Khả Lan có được tự do, lập tức từ trong tường nhảy ra ngoài.
Cô đi vào trong nhà, hít sâu một hơi.
Rồi sau đó ngồi vào cái ghế duy nhất trong phòng, đôi tay nắm chặt thành ghế, cố găng trấn tĩnh trái tim đang run rẩy kịch liệt.
Phải......Cô sợ, vô cùng sợ.
Nhưng cô không thể sợ!
Cô phải làm rõ ràng chuyện này, không thể vương vấn không dứt được!
Nghĩ đến đây, Khả Lan ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Cố thủ trưởng.
Lúc này Khả Lan chỉ thấy bóng dáng cao ráo của Cố thủ trưởng, đứng ở trong nhà, bộ dáng lạnh lùng cương nghị, cả người tản ra khí lạnh.
“Chuyện cũng đã rõ, tôi cũng không muốn lừa dối anh, tôi chính là vì tiền, hiện tại, tôi đã có được, nên tất nhiên sẽ rời đi.” Khả Lan lạnh giọng nói, bàn tay nắm chặt thành ghế khẽ run, ánh mắt vẫn nhìn Cố thủ trưởng.
Mà sau khi Khả Lan nói xong, Cố thủ trưởng vốn dĩ đang đưa lưng về phía cô đột nhien xoay người, hai mắt tối tăm, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, làm cho người ta không thể biết anh đang nghĩ gì.
Anh vẫn không lên tiếng, mà chậm rãi từng bước từng bước bước về phía Khả Lan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...