Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Liễu Tấn Lợi ra khỏi cửa phủ, người đi đường mới vừa rồi còn ở ngoài cửa len lén nhìn quanh vào trong đều lập tức tản đi hết.

Cau mày, Liễu Tấn Lợi nhịn không được phất ống tay áo một cái, trong nhà có một cái nha đầu ngu dại như vậy thật sự là rất mất mặt. Chỉ bởi vì cái thứ chướng mắt đó là cốt nhục duy nhất của đại ca, nên hắn vẫn phải đối xử tử tế với nàng, thật là khó chịu.

Cực nhanh đến Vương Cung, tiến vào Bảo Điện, ba vị trưởng lão khác đã đứng ở trong điện. Liễu Tấn Lợi vội vàng đi qua quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ tới chậm, kính xin Chủ Thượng thứ tội."

Yêu Chủ khoát tay áo, ý bảo Liễu Tấn Lợi đứng dậy: "Khánh lê đã chết."

Vừa nghe thấy tin tức này, mặt Liễu Tấn Lợi lập tức lộ vẻ vui mừng: "Khánh Lê là tai họa ngầm của Chủ Thượng, hôm nay đã chết, thật là đã giúp Chủ Thượng cởi bỏ được một mối lo ngại."

Liễu Tấn Lợi ngẩng đầu vừa định tiếp tục nói thêm, lại phát hiện sắc mặt Yêu Chủ ảm đạm buồn rầu, không có nửa phần mừng rỡ.

Chuyện gì đang xảy ra?

Lẽ ra, Khánh Lê chết, Yêu Chủ bớt được một cái họa lớn trong lòng, không phải nên vui mừng sao?

Thế nào ngược lại nhìn Yêu Chủ lo lắng trùng trùng, so với khi Khánh Lê còn sống còn lo lắng hơn?

"Hắn. . . . . . Biết chuyện này. . . . . ." Yêu Chủ rất mịt mờ nhắc tới một người, hay nói đúng hơn là cố ý gọi chung chung, vẻ mặt này rõ ràng là không muốn nhắc tới danh xưng của người kia.

Có thể để cho Yêu Chủ lộ ra thần sắc như vậy cũng chỉ có người đó.

Điện hạ đứng thẳng người, tất cả đều không khỏi căng thẳng trong lòng, giống như là bị một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt, hô hấp cũng trong nháy mắt dừng lại.

"Chủ Thượng, người nọ có phản ứng ra sao?" Một trưởng lão tên Khương Triệu đứng bên cạnh mở miệng cẩn thận hỏi thăm.


"Có chút không vui." Yêu Chủ suy nghĩ lời người nọ truyền tới một chút, trầm giọng nói.

Vừa nghe người nọ chỉ là có chút không vui, Điện hạ và tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tốt quá tốt quá.

"Tam đệ, đệ cảm thấy phải làm thế nào?" Yêu Chủ hỏi một nam tử mặc cẩm bào bên cạnh, gương mặt anh khí mười phần không nhìn ra tuổi, dung mạo này tuyệt đối là sẽ làm cho nữ nhân thét chói tai “mỹ nam!”.

"Đương nhiên là thuận theo chiều gió, nhìn sắc mặt mà làm." Dư Cận Thước nghĩ rồi nói ra.

Yêu Chủ xoay chuyển ánh mắt nhìn mấy người Điện hạ khác một chút, mọi người cùng nhau gật đầu, hiển nhiên đối với đề nghị của Dư Cận Thước rất là đồng ý.

"Cũng là Tam đệ có biện pháp hay." Vẻ mặt Yêu Chủ tràn đầy khen ngợi mỉm cười nói, sau đó ánh mắt đột nhiên bất mãn thoáng nhìn, quét qua phía một vị điện hạ ở trong góc, hừ lạnh một tiếng, "Cả ngày bất học vô thuật."

Nghe được lời nói của Yêu Chủ, sắc mặt của Tứ Đại Trưởng Lão biến đổi khác nhau, tất cả đều nhìn sang một người đứng yên trong góc đại điện, áo bào rộng lùng thùng cũng không có buộc chặt, ăn mặc tùy ý cùng với mọi người trong Bảo Điện đang nghiêm túc nghị sự không có chút tương xứng nào.

Ngay cả tóc dài cũng không cột, mặc cho nó xõa ở phía sau, nhìn dung mạo, giống Yêu Chủ đến mấy phần, tựa vào cây cột trong Bảo Điện, mắt nửa khép như đang ngủ say.

Đối với Yêu Chủ đang quát lớn, ngoảnh mặt làm ngơ, một chút cũng không có chú ý tới, hắn đã trở thành tiêu điểm của mọi người trong Bảo Điện.

Yêu Chủ hừ lạnh một tiếng, khoát khoát tay, mọi người hiểu, hành lễ lui ra sau.

Hiển nhiên, lần này Yêu Chủ tìm mọi người tới cửa, cũng không phải muốn nghĩ biện pháp muốn ứng phó với người kia như thế nào, mà là nói cho bọn họ biết, Khánh Lê đã trừ đi, người kia hơi không vui, vì thế trong ngày thường bọn họ làm việc phải cẩn thận một chút, không lại chọc giận người kia là được.

Mọi người đang ở ngoài điện chia tay, Liễu Tấn Lợi lên tiếng nói: "Vương Gia, ngài có thể dành một chút thời gian tới quý phủ uống trà được chứ? Gần đây người kia đúng là càng ngày càng lớn lối."

Nếu là những người khác mời, Dư Cận Thước sẽ lập tức cự tuyệt, thế nhưng hiện tại hắn với Liễu phủ cũng có một chút giao tình, hơn nữa lại nhắc tới người kia, nên cũng không có ý cự tuyệt.


Nhìn thấy Dư Cận Thước như thế, trên mặt Liễu Tấn Lợi lộ vẻ vui mừng, vừa quay đầu thì nhìn thấy nam tử vừa mới bị trách mắng ở Bảo Điện, nở nụ cười hỏi "Điện hạ có thể nể mặt thần, cũng đến quý phủ dùng bữa?"

Đừng xem Yêu Chủ bất mãn với chính đứa con trai này của hắn mà khinh thường, dù sao nhi tử cũng là nhi tử, hắn đương nhiên không thể lạnh nhạt. Người bên cạnh hiện tại là người có tiếng nói cao nhất trong toàn bộ Yêu Giới, người có khả năng kế vị Yêu Chủ nhất- Dư Cận Thước, còn có huyết mạch ruột thịt của Yêu Chủ- Dư Hân Dật, hai người ai hắn cũng không thể đắc tội, đều là người mà hắn phải ra sức lấy lòng.

"Nếu Liễu trưởng lão đã nói như vậy, Hân Dật, cháu cùng đi chứ." Không cho Dư Hân Dật cơ hội cự tuyệt, Dư Cận Thước trực tiếp mở miệng phân phó.

"Sao cũng được." Dư Hân Dật như cũ vẫn là bộ dáng lười biếng kia, ngáp một cái, giống như đi nơi nào đối với hắn mà nói đều là nơi để ngủ thôi.

Mấy người ngồi vào xe ngựa đến trước đại môn của Liễu phủ, còn chưa có xuống xe ngựa liền nghe được bên cạnh không biết là người nào đang bàn luận xôn xao.

"Thật là, cái vị tiểu thư Liễu gia kia hiện tại càng lúc càng ngu dại rồi, ngay cả cứt cũng dám ăn."

"Không thể nào? Vị tiểu thư đó không phải sẽ trở thành vương phi sao? Người như vậy, Tam vương gia cũng muốn?"

"Không muốn thì sao chứ? Ban đầu là do Yêu Chủ và Đại Trưởng Lão quyết định hôn ước, chẳng lẽ hiện tại Liễu Tấn Lợi thay thế vị trí đại ca hắn, là có thể bội ước sao?"

"Đúng vậy, ban đầu Đại Trưởng Lão vì Yêu Giới lập được vô số công lao hiển hách, hiện tại. . . . . ."

Người đi đường nghị luận được một nửa, nhìn thấy xe ngựa của Liễu phủ, liền lập tức im miệng, vội vàng tản ra, chỉ sợ rước họa vào thân.

Xe ngựa chạy vào bên trong, sắc mặt Dư Cận Thước liền đen kịt một mảnh, từng chữ từng chữ cắn răng phun ra: "Bọn họ nói, nàng muốn ăn cái gì?"

Nhìn thấy sắc mặt Dư Cận Thước không tốt, Liễu Tấn Lợi hết sức kinh sợ vội vàng nhận tội: "Là lỗi của thuộc hạ, Lan Yên nó nói xằng nói bậy, mới vừa rồi là Chủ Thượng cho mời gấp, thuộc hạ trong lúc gấp rút đáp nàng một câu, lúc này mới gây ra chuyện cười."


"Hừ." Dư Cận Thước dùng sức đẩy cửa xe, lập tức nhảy xuống, sắc mặt đen như đít nồi bước vào Liễu phủ, Liễu Tấn Lợi nhìn bóng lưng giận đùng đùng đi phía trước, trong lòng thầm vui mừng.

Hắn chính là muốn cho Dư Cận Thước bất mãn với Liễu Lan Yên.

Người đời đều nói hắn là dựa vào ân huệ của đại ca mới lên được chức Đại trưởng lão, nên cho là hắn kém hơn đại ca sao?

Nữ nhi của đại ca ngu dại như thế, dù được đến vương phủ cũng là chuyện khiến người cười. Chọc giận Vương Gia, đại ca dù có công với Yêu Giới thì thế nào?

Hắn sẽ khiến người đời quên đi đại ca hắn, chỉ còn nhớ cái tên Liễu Tấn Lợi hắn!

Mang theo nụ cười âm hiểm, Liễu Tấn Lợi lợi dụng động tác xuống xe ngựa để che giấu tâm tư của mình. Ổn định xong tâm tình, lúc này mới xoay người hướng về phía người trên xe ngựa cung kính hành lễ: "Điện hạ, xin mời."

"Hả? Đến rồi?" Dư Hân Dật lúc này mới lười biếng mở hai mắt ra, hình như là mới từ trong mộng giật mình tỉnh lại.

"Vâng, thưa Điện hạ, đã đến." Liễu Tấn Lợi nở nụ cười nói.

Vốn là ở trước cửa Bảo Điện, hắn cũng chỉ là lên tiếng khách sáo một chút, cho là người Điện hạ cả ngày vô tri vô giác này tất nhiên sẽ không đồng ý, nhưng mà nào biết Vương Gia ở một bên lại thay Điện hạ trả lời, nghĩ đến cũng đúng, Vương Gia phải làm bộ, khiến người đời biết hắn vẫn luôn chăm sóc vị Điện hạ không ra hồn này.

"Tốt." Dư Hân Dật lười biếng vịn cửa xuống xe, vốn là áo đã thùng thình nay lại bị gió đêm thổi qua, càng thêm xốc xếch.

Dư Hân Dật cũng không để ý, mặc cho gió đêm cứ như vậy thổi loạn.

"Điện hạ, mời, thuộc hạ đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn." Liễu Tấn Lợi đưa tay ra trước, mời Dư Hân Dật vào phủ.

Dư Hân Dật tùy ý đi vào trong, Liễu phủ đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, mọi người nhập tọa.

"Vương Gia, Điện hạ, mời." Liễu Tấn Lợi trước bưng ly rượu lên kính, trong bữa tiệc Liễu Tấn Lợi không ngừng dùng kỷ xảo nịnh nọt Dư Cận Thước, hôm nay Dư Cận Thước chính là đối tượng mà người người muốn nịnh bợ, nếu không phải trong phủ của hắn có một chút quan hệ nhỏ kia, sợ rằng kính xin đến mấy Vương Gia cũng không tới phủ.

Trong bữa tiệc, Dư Hân Dật vẫn như cũ tùy ý ăn cơm, chỉ là tròng mắt luôn khép hờ, biểu hiện hắn đang thèm được ngủ ngay lập tức.


"Vương Gia, đây là điểm tâm mà đầu bếp trong phủ tỉ mỉ làm ra, kính xin Vương Gia thưởng thức." Liễu Hâm Dung bưng khay, trên cái đĩa tinh xảo là các loại điểm tâm khác nhau.

Cố ý ở trước mặt Vương Gia ăn mặc trang điểm xinh đẹp, lại thêm bộ dáng hiền lương thục đức, cho dù là ai cũng có thể hiểu Liễu Tấn Lợi đang đánh cái chủ ý gì.

Nữ nhi nhà mình dung mạo so với nha đầu Liễu Lan Yên ngu dại kia đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, không có lý do gì mà Vương Gia sẽ không cần mỹ nhân, đi muốn một nữ Vô Diệm ngu dại.

Nhìn thấy Liễu Hâm Dung, Dư Cận Thước làm sao lại không hiểu ý định của Liễu Tấn Lợi, chỉ là, hắn xưa nay không thích đồ ngọt, nhưng mà đối với Tứ Đại Trưởng Lão chỉ dưới Yêu Chủ, hắn cũng không muốn đắc tội, lá mặt lá trái là luôn phải làm.

"Thì ra là Liễu tiểu thư, nếu là tinh tế mỹ thực, tiểu thư sao có thể bỏ qua, Đại Trưởng Lão nếu không ngại cũng nếm thử một chút." Dư Cận Thước mượn hoa hiến Phật, nhưng không ai cảm thấy hắn thất lễ, mà sẽ chỉ làm nữ nhi của Liễu gia càng thêm vui mừng, cảm thấy là Vương Gia coi trọng bọn họ.

"Thuộc hạ cám ơn Vương Gia." Liễu Tấn Lợi và Liễu Hâm Dung duyên dáng ăn, cắn một miếng, bên trong là nhân bánh mềm nhũn.

Ăn một miếng, có chút cảm giác là lạ, Liễu Tấn Lợi cho là đầu bếp mới muốn làm thức ăn đa dạng, cũng không có để ý.

Sau khi hai người ăn hết phần mình xong, đột nhiên một người vọt vào đại sảnh, lớn tiếng gọi: "Lão gia, không được ăn. Món điểm tâm này không được ăn!"

"Hô to gọi nhỏ như vậy còn ra thể thống gì?" Liễu Tấn Lợi Lệ hung dữ quát lớn.

Ngoài việc thất lễ với Dư Cận Thước, quan trọng hơn là, món điểm tâm này là muốn cho Vương Gia ăn, nay tự nhiên lòi ra một hạ nhân hô to không được ăn, sẽ làm Vương Gia nghĩ thế nào?

"Lão gia, thật là không được ăn." Hạ nhân vù một cái liền té quỵ xuống đất, dùng sức dập đầu, sắc mặt trắng bệch toát ra mồ hôi lạnh, "Về cái nhân của món bánh này, nhân bánh là . . . . ."

"Là cái gì?" Liễu Hâm Dung cũng nóng nảy, điểm tâm là nàng bưng cho vương gia, nàng làm sao có thể không lo chứ?

"Là. . . là. . ." Hạ nhân ấp a ấp úng ngập ngừng nói, thân thể không ngừng rét run, nhưng vẫn không dám mở miệng nói ra.

"Rốt cuộc là cái gì? Nói!" Liễu Tấn Lợi dùng sức vỗ bàn một cái, giận dữ quát lớn: "Không nói, ta giết chết ngươi!"

Hạ nhân nhắm mắt khoanh tay hô lên: "Là phân ạ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui