Thủ vệ nhìn thấy ngọc bài tượng trưng cho thân phận của Đại Trưởng Lão, sao còn dám trì hoãn, hai tay nâng lấy phong thư mỏng manh, vội vã chạy vào.
Lão gia của phủ đệ này, coi như là nhân vật số một số hai ở Vương Thành, tuy rằng không có chức quan trong người, nhưng uy vọng lại không nhỏ.
Các cửa hàng dưới quyền trải rộng khắp các nơi ở Yêu Giới, tài phú ngất trời.
Vừa mới cầm thanh ngọc khí tốt nhất lên để thưởng thức, đã bị thủ vệ lỗ mãng cắt ngang, ngọc khí trong tay thiếu chút nữa thì trực tiếp rơi xuống đất, khiến hắn tức giận mắng một tiếng: "Hồ nháo, ngơi thiết chút nữa đã đập bể một phần mười Vương Thành rồi!"
Thủ vệ cũng phát hoảng, vụng trộm đưa mắt nhìn ngọc khí tinh xảo này, hắn cũng biết thứ trong tay lão gia nhà mình là bảo bối, giá trị nhất định là xa xỉ.
"Chuyện gì mà lỗ mãng như thế?" Dè dặt cẩn trọng cất kỹ ngọc khí xong, lúc này mới tức giận chất vấn.
Thủ hạ luôn luôn biết chừng mực, sao hôm nay lại thế này?
"Lão gia, có người đưa tới một lá thư." Thủ vệ vừa nghe câu hỏi của lão gia, vội vàng cung kính dùng hai tay dâng lá thư lên.
Người nọ cúi đầu vừa thấy, tức giận đến thiếu chút nữa liền một cước đạp chết thủ vệ.
Một lá thư thô ráp mà chỉ có những nhà đê tiện thấp hèn nhất mời dùng như vậy, mà cũng dám dâng lên trước mặt hắn?
"Không phải ngươi hồ đồ rồi đấy chứ, những thứ này cũng mang vào sao!" Càng nghĩ càng giận, nhịn không được quát lớn, người đưa tới loại thư này, thân phận địa vị tuyệt đối không cao, rõ ràng đây là vũ nhục hắn.
"Lão gia, đây là do Đại Trưởng Lão phái người đưa tới." Thủ vệ vội vàng giải thích, hắn cũng biết nhìn thấy một vật như vậy, lão gia nhà mình tức giận đến mức nào.
"Đại Trưởng Lão?" Tất cả lửa giận đều tạm thời bị chặn lại, thân thủ lấy bức thư đến, rút tờ giấy bên trong ra, vẫn là một tờ giấy đơn sơ như trước.
Mặt trên không nhiều chữ lắm, ý tứ biểu đạt cũng rất rõ ràng, chỉ là xem xong lá thư này, sắc mặt nam nhân đột nhiên từ trắng biến xanh, tức giận đến toàn thân phát run.
"Liễu Tấn Lợi khinh người quá đáng!" Nam nhân cầm thư trong tay vỗ vào bàn thật mạnh, bàn gỗ cứng rắn bị lung lay hai cái, trực tiếp nứt ra một khe nhỏ, từ từ tách thành hai nửa.
Thủ vệ cả kinh lui về sau hai bước, rời xa cơn gió lốc của lão gia nhà mình.
"Đi, chuẩn bị kiệu, ta muốn tìm Liễu Tấn Lợi nói cho rõ ràng, ý của hắn là gì!"
"Vâng!" Thủ vệ sợ tới mức vội vàng ra ngoài phân phó chuẩn bị kiệu.
Lúc này, trong Liễu phủ, Liễu Tấn Lợi vừa dọn xong bữa trưa, còn chưa kịp động đũa, quản gia liền nghiêng ngả chao đảo vọt từ ngoài vào, thở hồng hộc không ngừng, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên mặt, trực tiếp nằm sấp trên đất: "Lão, lão gia...... ngoài, bên ngoài........"
"Bên ngoài như thế nào?" Liễu Tấn Lợi nhướng mày, không rõ lão quản gia theo mình bao lâu nay sao lại có hành động hoảng loạn thất thường như thế.
"Là trời sập hay là động đất rồi?" Liễu Tấn Lợi chế nhạo nói một câu, quản gia của Đại Trưởng Lão lại thất thố như thế, chuyện này nếu truyền ra ngoài, còn ra thể thống gì chứ?
Quản gia nửa quỳ nửa nằm rạp trên đất, lắp ba lắp bắp run giọng nói: "Lão gia, có, rất nhiều người, người đi đến......."
"Ai? Ai lớn gan như thế, dám xông vào phủ đệ của trưởng lão?" Liễu Tấn Lợi vừa nghe liền nóng nảy, trực tiếp vỗ bàn đứng lên.
Hắn đường đường là người đứng đầu Tứ Đại Trưởng Lão của Yêu Giới, thậm chí còn có người dám can đảm không để hắn vào mắt, đến chuyện này mà còn nhịn được gì có chuyện gì không thể nhịn chứ.
Nhìn thấy Liễu Tấn Lợi nổi giận đùng đùng định lao ra như thế, quản gia vội vàng nói ra mấu chốt quan trọng của vấn đề: "Lão gia, những người đó là ông chủ Lý của Thúy Hoàn Cư, chưởng quầy Trương của Tụ Bảo Lâu, còn có........"
Theo âm thanh báo cáo của quản gia, từng cái từng cái tên, trực tiếp khiến cho lửa giận trong lòng Liễu Tấn Lợi bay sạch, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Sao bọn họ lại cùng nhau đến đây?" Liễu Tấn Lợi mở miệng, lời nói ra không có nửa phần tức giận, lại thừa kinh ngạc.
Những người này, đều là nhân vật đứng đầu trong các ngành nghề, tài sản nắm giữa nhiều không đếm xuể, tùy tiện một người đến đây, đều khiến cho hắn phải khách khí.
Cho dù là Đại Trưởng Lão của Yêu Giới cũng không có lý do trở mặt với thần tài, ngày thường cũng có lui tới với tất cả mọi người, quan hệ cũng xem như không tệ.
Hôm nay sao lại, cùng nhau kéo đến phủ của hắn.
Tâm còn nghi hoặc, Liễu Tấn Lợi nhìn thoáng qua sắc mặt cực độ không tốt của quản gia, trong lòng lộp bộp rơi xuống, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Ở trong này đoán già đoán non cũng không được gì, Liễu Tấn Lợi quyết định thật nhanh, đi về phía sảnh.
Mặc kệ thế nào, tiếp đãi thật tốt rồi nói sau.
Bước nhanh tiêu sái đến tiền thính, quả nhiên, tất cả các nhân vật có uy tín danh dự trong Vương Thành đều ngồi trong đó, một đám người sắc mặt không tốt, sắc mặt âm trầm giống như trên đỉnh đầu đang bao phủ mây đen nghìn nghịt.
Không khí ở tiền thính vốn thoải mái khoáng đãng, cứ như thế bị mấy người này biến thành đè nén cực độ, giống như phong kín không gian không chừa cho người ta lối thoát vậy.
"Ai nha nha, không biết cái vị quang lâm, không đón tiếp được từ xa a." Liễu Tấn Lợi áp chế sự thấp thỏm trong lòng, nỗ lực bày ra vẻ mặt tươi cười, bước ra đón tiếp.
"Sao còn không dâng trà, thật là không hiểu quy củ mà." Liễu Tấn Lợi quát lớn một tiếng với hạ nhân, quay đầu cười: "Hạ nhân không hiểu quy củ, các vị chê cười rồi."
"Đại Trưởng Lão, trà nước thì miễn đi, sợ là ta không dám uống." Một người trong số đó mở miệng nói chuyện.
Liễu Tấn Lợi vừa nhìn, đúng là thương nhân nắm giữ dược liệu các nơi, vội vàng cười ha ha theo: "Ông chủ Tề, sao lại nói thế, chuyện này chỉ sợ có chút hiểm lầm gì đấy."
Liễu Tấn Lợi đã sớm thấy được có gì đó không đúng lắm, nhưng mà, trong lúc nóng vội căn bản không thể tra kịp những người này sao lại cùng nhau đến đây, chỉ có thể một bên hàn huyên với bọn họ một bên tùy cơ ứng biến.
"Thư của Đại Trưởng Lão cũng đã đưa đến rồi, nghĩ nghĩ, chuyện quan trọng như vậy, chúng ta vẫn là muốn tự mình đến cửa nghe câu trả lời thuyết phục của Đại Trưởng Lão." Ông chủ Tề thay mặt cho tất cả mọi người mở miệng, hiển nhiên, những người này đều đã thống nhất ý kiến.
"Thư? Thư gì?" Liễu Tấn Lợi ngạc nhiên hỏi lại: "Các vị, phương diện này có phải có chút hiểu lầm gì không? Tại hạ vẫn chưa viết gì cho các vị cả."
Không có ai trả lời vấn đề của Liễu Tấn Lợi, ông chủ Tề vứt mấy tờ giấy trắng lên bàn, xem như là cho hắn đáp án.
Liễu Tấn Lợi vội vàng cầm lấy, vừa nhìn, sợ tới mức thiếu chút nữa ngất đi.
Nội dung ở mặt trên cơ bản đều giống nhau, dùng chung một quy cách -- Mang vật XX của phủ đưa đến Liễu phủ.
XX kia là binh khí quý báu, là tinh thạch hiếm có hoặc là dược liệu giá trên trời, tuyệt đối đều là bảo bối có tiền khó cầu.
Khó trách những người này tức giận, những vật viết trên thư, tùy tiện lấy ra một vật, đều có thể nhấc lên một trận sóng gió ở Vương Thành.
"Này, người viết thư này thật đúng là không biết trời cao đất rộng mà." Liễu Tấn Lợi cười gượng nói, trong lòng kinh hoàng không thôi, hành vi lớn mật như thế tuyệt đối sẽ đắc tội với nhóm người trước mắt này.
Những người này đều là nhân vật hô phong hoán vũ ở Vương Thành, đắc tội với bọn họ, tuyệt đối không có được một ngày tốt lành.
Chỉ là.......
"Sao các vị lại nghĩ những bức thư này có quan hệ với tại hạ?" Liễu Tấn Lợi ôm một tia hi vọng, có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi, cũng không biết chừng.
"Nếu không có ngọc bài của Đại Trưởng Lão, lá thư như vậy sao có thể xuất hiện trước mặt ta?" Ông chủ Tề hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc nói ra mấu chốt của vấn đề.
Đáp án của hắn lập tức khiến Liễu Tấn Lợi tức đến ngứa răng, ngọc bài của Đại Trưởng Lão, không phải đang ở trên người Liễu Lan Yên sao?
Con nha đầu muốn hại chết hắn thật sao?
Cũng tốt, đang lo không tìm thấy phương pháp quang minh chính đại để trừ bỏ nàng ta, hiện tại thế nhưng lại có một cơ hội, hắn sao có thể không lợi dụng tốt một chút chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...